Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 339 - Đây là ma! (5)



Chương 339 - Đây là ma! (5)




- Ngọc Liễu đạo hữu! Chậm đã!
Thạch Nguyên trưởng lão ngăn cản, trầm giọng nói:
- Chuyện này còn chưa biết rõ, tạm thời đừng xung động!
- Hắn đã thừa nhận rồi!
Ngọc Liễu Trường quát lớn một cách nghiêm trọng:
- Thạch Nguyên đạo hữu, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho tu sĩ của Thần miếu Vân Châu các ngươi sao?
- Ngươi yên tâm, nếu như Từ Lạc là tu sĩ Thần miếu Vân Châu chúng ta, ta là Đại trưởng lão Thần miếu Vân Châu tuyệt đối sẽ không bao che hắn, nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích!
- Nói đi!
Thạch Nguyên trưởng lão lại nhìn về phía Từ Lạc:
- Vì sao ngươi ra tay với bọn họ?
- Bọn họ không chỉ muốn cướp đồ của ta, còn muốn giết ta.
- Cho dù như vậy, ngươi cũng không cần thiết phải hạ thủ ác độc như vậy chứ? Sao có thể chặt đứt cánh tay của người ta, vậy mà còn phế đi thần tuyền.
- A!
Nghe hắn nói như vậy, Từ Lạc không khỏi mỉm cười, vốn dĩ hắn định rời đi, bây giờ hắn đột nhiên không muốn cứ đi như vậy.
Đối với tu sĩ Thần miếu, thái độ của hắn luôn dĩ hòa vi quý, chỉ cần đối phương không giẫm lên mặt hắn thì hắn sẽ không ra tay.
Trước kia.
Quả thật hắn nghĩ như vậy, cũng quyết định như vậy.
Bây giờ, hắn ý thức được bản thân... Dường như một chút tình nguyện một phía.
- Sao nghe lời của ta, bọn chúng cướp đồ của ta, ta chỉ có thể tùy ý để bọn chúng cướp. Bọn chúng muốn giết ta, ta không được hoàn thủ, tùy ý bọn chúng giết? Ngài có cao thượng như vậy không?
- Làm càn!
Thạch Nguyên đại trưởng lão gầm lên giận dữ.
- Trường lão! Trường lão!
Đột nhiên.
Lại có một nhóm bốn năm người chạy vào.
Là tu sĩ của Thần Vân Châu, bọn họ đỡ Nhị trưởng lão.
- Nhị trưởng lão bị sao vậy?
- Là Từ Lạc!
Nhị trưởng lão thấy Từ Lạc, lập tức tức giận dữ:
- Từ Lạc này... Không chỉ cướp Thần Ngọc Tinh Thạch... còn... Còn giết ba vị tu sĩ Thần miếu chúng ta, Đại trưởng lão, ngươi... ngươi phải làm chủ cho chúng ta!
- Lẽ nào lại như vậy! Thật sự không thể tha thứ!
Sắc mặt của Đại trưởng lão trắng xanh, trong lòng tràn đầy lửa giận nhìn Từ Lạc:
- Trước kia khi ngươi ở Tí Hộ Sở, Thần miếu chúng ta có thiên kiêu Lục Kiếm Minh, chỉ mời ngươi luận bàn, ngươi đã phế bỏ hắn. Rất nhiều người đều nói ngươi tính tình tàn bạo, không có nhân tính. Lão phu niệm tình ngươi độ tuổi không lớn, ra tay không nặng nhẹ, không chỉ không trách ngươi mà ngược lại còn đưa ngươi vào Thần miếu, chuẩn bị tự mình dạy dỗ.
- Lão phu vốn dĩ cho rằng có thể chậm rãi giáo hóa ngươi, không nghĩ tới... Ngươi bản tính khó dời, tàn nhẫn hơn so với ngày đó, chỉ vì mâu thuẫn nho nhỏ, tàn nhẫn cắt đứt hai tay người khác, càng ác độc vì tư lợi của bản thân, tàn hại đồng môn!
- Tu sĩ tà đạo vô tình vô nghĩa giống như ngươi, tàn nhẫn càn quét như vậy, lão phu thật hối hận lúc trước không diệt trừ ngươi!
Đối diện với sự thật.
Nhìn vẻ mặt Đại trưởng lão tức giận và giận dữ, còn có áy náy.
Từ Lạc cảm thấy buồn cười.
Nhị trưởng lão nói hắn đã giết ba tu sĩ Thần miếu kia thì hắn lười phản bác, mặc ngươi nói là ta giết thì đó là ta giết.
Dù sao.
Hắn cũng định làm như vậy.
Giết sớm giết muộn không có gì khác biệt.
Kết quả là giống nhau.
- Được rồi, nếu đã bị các ngươi nhìn ra, ta cũng không giả vờ nữa, ngã bài, đúng vậy, ta chính là tà tu!
Từ Lạc cởi áo lộ ngực ra, sau đó lại xắn tay áo lên, cười nói:
- Các ngươi nói ta tính tình tàn bạo, không có nhân tính, vậy hôm nay ta sẽ hoàn toàn tàn bạo một lần, để cho các ngươi thấy thứ gì gọi là không có nhân tính!
- Ngươi!
Từ Lạc ngoắc ngoắc một ngón tay về phía Đặng Phong sống dở chết dở, quát:
- Cút lại đây!
Bành!
Mặc dù Đặng Phong không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một lực hút ập tới, khi hắn kịp phản ứng đã thấy một cánh tay đã chụp lên đỉnh đầu.
- Quỳ xuống nhận lấy cái chết!
Từ Lạc đột nhiên ấn xuống, răng rắc! răng rắc!
Hai tay Đặng Phong nát bấy.
Hai chân bị chấn động huyết nhục bay tứ tung, chỉ còn lại đầu và nửa người trên trồng trên mặt đất giống như bia mộ.
- A —— -
Đặng Phong gào lên:
- Trường lão, cứu ta ——
- Tà tu tặc tử! Dừng tay ——
Thạch Nguyên đại trưởng lão rống lên một tiếng giận dữ, mi tâm lóe lên, vung hai cánh tay, mấy trăm đạo Tinh Đấu Kiếm Vũ xông đến. Từ Lạc nhìn cũng không nhìn, trốn cũng không có trốn. Bước ra một bước, Tinh Đấu Kiếm Vũ trực tiếp bị hắn đụng tan tác, bóp lấy cổ Thạch Nguyên đại trưởng lão, đưa tay lên đỉnh đầu đối phương!
Bành!
Một chưởng hạ xuống!
Thần lực hộ thể của Thạch Nguyên trưởng lão biến mất.
Bành!
Lại một chưởng!
Đại trưởng lão Thạch Nguyên thất khiếu, thần tuyền mi tâm nứt toác ra một lỗ máu.
- Trường lão cứu ta a ——
Đặng Phong điên cuồng cầu cứu, bịch một tiếng, đại trưởng lão Thạch Nguyên chảy máu quỳ gối trước mặt, phun ra một ngụm máu tươi vào mặt hắn.
- Ngươi! Cút lại đây quỳ xuống chịu chết!
Bành!
Từ Lạc kéo Nhị trưởng lão qua, bành! Tứ chi đứt gãy, chỉ còn lại đầu và nửa người trên mặt đất.
- Còn có ngươi nữa!



Bạn cần đăng nhập để bình luận