Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 824 - Lại đến Thần Chỉ Thành (2)



Chương 824 - Lại đến Thần Chỉ Thành (2)




Tiên phong Thần Đạo Thần Chỉ Thành đã nhận ra thanh kiếm trong tay nàng chính là Thất Tinh Thần Kiếm trong truyền thuyết, sau đó, Dương Nhược Lâm được tôn xưng là Thất Tinh Thần Nữ.
Cái kiếm kia là đồ Từ Lạc đưa cho Dương Nhược Lâm. Lúc ở biên cảnh, phát hiện Tinh Kiếm trong tay Dương Nhược Lâm có thể cảm ứng được Tinh Cung Di Chỉ, hắn từng muốn lấy lại.
Nhưng Dương Nhược Lâm nói cái gì mà, Thần Đạo nương nương chỉ đường cho nàng tìm Bắc Đẩu Thiên Sơn nào đó, chỉ có Thất Tinh Thần Kiếm mới tìm được, đợi sau khi xong việc sẽ trả cho hắn.
Nàng nói như vậy, Từ Lạc cũng không biết có thật không.
Dương Nhược Lâm giữ rất nhiều bí mật, có thể là Thần Đạo nương nương nói cho nàng biết.
Từ Lạc cũng không tính đòi lại Thất Tinh Thần Kiếm trong tay Dương Nhược Lâm, hắn chỉ nghĩ xem Bắc Đẩu Thiên Sơn mà Dương Nhược Lâm muốn tìm là cái quái gì.
- Từ Lạc đệ đệ?
Một nữ tử trang điểm ăn mặc lộng lẫy, bưng khay, đưa rượu, đột nhiên nhận ra Từ Lạc, kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, chính là Yến Tử - nữ lang bồi rượu trong quán này.
- Này!
Từ Lạc cười hờ hững:
- Yến Tử tỷ, lâu rồi không gặp.
- Trời ạ! Từ Lạc đệ đệ, đúng là ngươi rồi, vừa nãy ta còn tưởng mình nhìn lầm. Nhiều năm như vậy, ngươi đã đi đâu, ta còn tưởng ngươi…
Do nhiều nguyên nhân, có rất nhiều người bình thường ở xóm nghèo ngoại thành không thể bước chân vào Thần Đạo Chi Lộ, chỉ có thể làm việc ở tầng chót cùng, Yến Tử cũng thế, hơn mười tuổi đã bắt đầu làm công kiếm tiền, nuôi sống gia đình.
Nhiều năm không gặp, Yến Tử tỷ già đi rất nhiều, dù trang điểm đậm, nhưng cũng không thể che được dấu vết thời gian lưu lại, trong khi nàng mới hơn ba mươi tuổi.
- Từ Lạc đệ đệ, ngươi…
Yến Tử tỷ trợn hai mắt, khó tin nhìn Từ Lạc chằm chằm:
- Chúng ta mới không gặp năm sáu năm, ngươi… Sao không hề thay đổi, mà trông còn trẻ trung trắng trẻo hơn xưa… Đẹp trai hơn cả minh tinh trên poster trước tận thế gấp trăm lần, ngươi bảo dưỡng thế nào đấy?
Từ Lạc tủm tỉm cười nói:
- Đương nhiên là nhớ Yến Tử tỷ chứ sao.
- Dừng! Lại nữa, lâu ngày không gặp, cái mỏ của ngươi vẫn dẻo quẹo như cũ!
Nói thật một câu, Từ Lạc rất thích nói chuyện phiếm với Yến Tử tỷ. Loại yêu thích này còn hơn Tuyết Vân Nghê ở tu chân giới và Dương Nhược Lâm ở thế giới tận thế.
Tuyết Vân Nghê tiên khí quá nhiều, nhiều tới mức có chút hư vô mờ ảo, khiến hắn cảm giác không quá chân thực.
Còn kẻ ngốc bạch ngọt như Dương Nhược Lâm lại không thú vị, trêu mãi cũng chẳng phản ứng, chẳng biết có phải bị Thần Đạo nương nương tẩy não không mà trong đầu toàn là văn minh Thần Đạo.
Loại như Bạch Cốt phu nhân và Khương Sơ Tầm, hắn thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, tránh còn không kịp.
Chỉ có Yến Tử tỷ mới mang đến cho hắn một cảm giác rất chân thực, cũng chỉ trước mặt nàng, hắn mới dám thoải mái, muốn nói gì thì nói, từ chuyện tào lao, đến vài câu đùa tục, Yến Tử tỷ vẫn có thể tiếp chiêu.
Nhiều năm không gặp, tự nhiên hai người có rất nhiều chuyện muốn nói.
Từ Lạc chăm chú nghe Yến Tử tỷ kể về chuyện trải qua trong những năm này, khi nhắc đến Dương Nhược Lâm, Từ Lạc hiếu kỳ hỏi:
- Vừa rồi ta nghe đại thúc rock and roll kia hát cái gì mà Thất Tinh Thần Nữ tự đắm chìm là sao?
- Kệ hắn đi! Cả ngày chỉ biết oán trời trách đất, không mắng người này thì mắng người kia… Tu luyện nhiều năm không ra Âm Thần, nên nhìn ai cũng chẳng vừa mắt.
Yến Tử nói:
- Thất Tinh Thần Nữ người ta là cô nương tốt đẹp biết bao, dáng dấp như tiên nữ, lại thiện lương, bình dị gần gũi, không hề làm giá, còn thường xuyên giảng đạo cho tu sĩ ở tầng đáy như chúng ta, mọi người đều rất thích Thất Tinh Thần Nữ.
- Nàng? Giảng đạo?
Từ Lạc cười nhạo một tiếng, mới được vài năm, đã bắt đầu dắc chí, còn giảng đạo cho người khác.
- Đúng rồi, Tiểu Lạc, lát nữa đi về nhà với ta, nếu Tiểu Cáp Tử biết người trở về, chắc chắn hắn sẽ rất vui.
- Tiểu Cáp Tử thế nào rồi?
- Vẫn tốt, năm trước đã tu ra Âm Thần, sau đó thành công gia nhập đoàn mạo hiểm Đông Hưng.
- Đã tu ra Âm Thần rồi à?
Từ Lạc tán dương:
- Tiểu Cáp Tử giỏi quá! Tiền đồ vô lượng, còn gia nhập đoàn mạo hiểm Đông Hưng. Nếu ta nhớ không nhầm, đây cũng là đoàn mạo hiểm số một, số hai của Thần Chỉ Thành.
Yến Tử gật đầu lia lịa, rồi lại mím môi, nhìn Từ Lạc, nghiêm túc nói:
- Từ Lạc, may mà có ngươi, nếu không, Tiểu Cáp Tử cũng không thể tu ra Âm Thần nhanh như vậy, đời này chúng ta sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của ngươi.
- Yến Tử tỷ quá lời rồi.
Lần đầu tới quán rượu này, Yến Tử tỷ nói nàng đi bồi rượu, là vì cấp dưỡng nuôi đệ đệ mình tu luyện Thần Đạo.
Từ Lạc nghe đã quen tai, nữ tử phong trần nào mà chẳng nói thế.
Nhưng đúng là Yến Tử tỷ có một đệ đệ gọi là Tiểu Cáp Tử thật, phụ mẫu chết sớm, nàng phải kiếm tiền nuôi sống đệ đệ.
Tiểu Cáp Tử rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại cực kỳ khắc khổ, vẫn luôn cố gắng tu luyện Thần Đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận