Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 870 - Đại mộng chiếu Thiên Ma



Chương 870 - Đại mộng chiếu Thiên Ma




Vạn nhất trở về thế giới tận thế, bị kẹt lại Thiên Ma Bí Cảnh, vậy phải xem sắc mặt của Âm Nha.
- Không biết chuyến này có nguy hiểm không, dù thế nào, ta cũng phải dỗ dành Âm Nha trước, lấy được cây Đô Thiên Đại Sát Ma Hồn Phiên, còn cái thứ Thiên Ma Cổ Quan gì đó là chuyện của nó… Ta có thể không động vào thì không động, lấy được Ma Hồn Phiên là chạy!
Thiên Ma Bí Cảnh vẫn như trước, tro trắng bay đầy trời, trông như bụi lơ lửng trong không khí, chỉ cần có bất cứ gió thôi cỏ lay gì, chúng cũng chuyển động theo. Thiên Ma Bí Cảnh như một vùng chân không, chẳng có không khí hay linh khí, chỉ có Thiên Sát Chi Khí.
Một lớp tro bụi cực dày phủ trên Thiên Ma Đại Mộ, như núi tuyết vạn năm không tan. Thây khô của Quỳ Âm lão tổ vẫn ngồi khoanh chân ở chỗ đó, lông trắng mọc toàn thân, Ma Hồn Phiên vẫn cắm ở đỉnh núi trước người hắn.
Gân cốt cán, thi bì phiên. Cán như rễ cây già khô vặn vẹo, phiên như da khô nhăn nhúm, trên đó mọc đầy lông trắng.
- Khặc khặc khặc!
Tiếng quạ đen thét chói tai truyền đến, một cơn hắc phong thổi ra từ trong đại mộ, nhất thời, thổi tro bụi bay tán loạn.
- Oắt con, cuối cùng ngươi cũng chịu trở về!
Âm Nha vỗ cánh bay ra từ đại mộ, lông vũ trên người xơ xác, rụng gần hết, cái đầu vốn trụi lủi, giờ nhìn lại càng trọc.
- Lâu không thấy bóng dáng, lão tổ tưởng rằng tiểu tử ngươi chết ở ngoài rồi.
- Ta còn trông đợi sau này lão tổ mang ta đi ăn ngon uống say, sao chịu chết được.
Từ Lạc đứng ở dưới chân đại mộ, khẽ nhếch mép:
- Vả lại, nhiệm vụ lão tổ nhắn nhủ còn chưa hoàn thành, ta cũng không dám chết.
- Khặc khặc khặc!
Âm Nha ngóc cái đầu nhỏ lên, cười lanh lảnh:
- Oắt con, mấy năm không gặp, miệng ngày càng ngọt, không tệ, lão tổ rất thích, ừ… Trẻ con dễ dạy! Không uổng công lão tổ dốc lòng vun vén cho ngươi nhiều năm nay…
Từ Lạc cười không nói, mắt nhìn Ma Hồn Phiên dưới chân Âm Nha chằm chằm. Hắn từng định thử đánh lén, thừa dịp Âm Nha không chú ý, leo lên đại mộ, cướp Ma Hồn Phiên rồi chạy.
Sau khi cân nhắc liên tục, hắn đã từ bỏ. Thứ nhất, hắn không biết liệu mình có thể rút được Ma Hồn Phiên trong nháy mắt không, vạn nhất không nhổ ra được, sẽ rất ngại ngùng. Thứ hai, coi như cướp được Ma Hồn Phiên thuận lợi, cũng không thể giấu được Âm Nha, đến lúc đó súc sinh lông lá này mà phong bế Thiên Ma Bí Cảnh lại, bản thân sẽ mắc kẹt ở đây.
- Oắc con, tiểu tử ngươi đã đi nhiều năm không về, ngươi đã tìm được tài nguyên lão tổ bảo chưa, tu vi thế nào rồi, Thiên Ma Pháp Thân luyện đến đâu?
- Cũng tàm tạm.
Từ Lạc biết không giấu được Âm Nha, bồi thêm một câu:
- Vẫn ổn.
- Cái gì mà tàm tàm, vẫn ổn… Thật là lạ.
Quả nhiên, dường như Âm Nha phát giác ra Thiên Ma Pháp Thân của Từ Lạc khác thường, híp đôi mắt xanh lại, quan sát hắn tỉ mỉ, càng nhìn u quang càng mãnh liệt:
- Chờ một chút! Không đúng, cực kỳ không đúng! Oắt con, sao lão tổ cảm thấy Thiên Ma Pháp Thân của ngươi có nhân căn, tiểu tử ngươi… Thoạt nhìn có chút giống tiên thiên siêu phàm… Chuyện này là thế nào?
- Tiểu Nha Tử, ngươi già rồi, mắt cũng kém đi, được thôi, bây giờ để cho ngươi mở mang tầm mắt, có thêm kiến thức.
Tâm niệm vừa động, khiếu huyệt toàn thân Từ Lạc mở ra, u hoả ma diễm cháy hừng hực, huyết vụ khói đen ngập tràn, tro tàn bay khắp nơi.
Thiên Ma Pháp Thân vừa mở, hơn năm vạn khiếu huyệt như tinh thần toả sáng lung linh, khí tức trên người Từ Lạc cũng phát sinh biến hoá không thể tưởng tượng nổi, trở nên siêu phàm thoát tục, ma khí trùng thiên, phảng phất như Thiên Thiên Chi Ma tự nhiên mà thành.
- Cái này…
Thấy vậy, Âm Nha hoảng sợ, đống lông xơ xác trên người lập tức dựng thẳng lên, đôi mắt xanh biếc lồi ra, hoảng sợ nói:
- Thiên Ma Đại Đạo! Ngươi… Tiểu tử ngươi dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo rồi!
- Nhờ công lão tổ vun vén, đúng là ta đã dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo.
Từ Lạc chắp tay nói tạ ơn, hắn biết, nếu không có Âm Nha, căn bản không thể dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo.
- Không thể nào! Tiểu tử ngươi không có khả năng dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo được! Không thể nào!
Âm Nha như không thể tin nổi, vỗ cánh bay đến chân đại mộ, nhìn Từ Lạc chằm chằm, bộ dáng khiếp sợ, nhìn có chút không cách nào tiếp nhận được:
- Lão thiên gia ơi, tiểu tử ngươi dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo thật ư, cái này… Không nên!
- Không nên?
Từ Lạc cảm thấy nghi hoặc:
- Vì sao?
- Tiểu tử ngươi mới tu luyện bao lâu, sao có thể dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo nhanh như vậy, ngươi… Không hợp lẽ thường, ngươi còn chưa vào đại mộ tẩy luyện, chưa tiến hành hiến tế, sao thành công được, điều này… Không đúng! Đang yên đang lành, sao tiểu tử ngươi lại trúc căn cơ Thiên Ma Đại Đạo… Cái này… Làm sao bây giờ… Xong, xong rồi… Nên làm thế nào cho phải đây.
Nhìn Âm Nha đang lẩm bẩm ở đó, Từ Lạc cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận