Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 529 - Vạn khiếu chi mẫu (2)



Chương 529 - Vạn khiếu chi mẫu (2)




Hắn đổi giọng, tiếp tục nói:
- Có chút pháp môn, cho dù ngươi luyện tập một trăm năm, thậm chí một ngàn năm, uy lực cũng chỉ như vậy. Rất nhiều pháp môn thông thạo chỉ cần biết là được, căn bản không cần thiết tu luyện đến cực hạn.
Âm Nha vỗ vỗ lông lá trên người, bày ra dáng vẻ cao nhân, nói:
- Bây giờ tiểu tử ngươi còn trẻ tuổi, tu vi thực lực quá yếu, đánh đều là chiến cuộc cấp thấp, thực lực mạnh yếu dựa vào tu vi cao thấp nên không thể phát huy được diệu dụng của thủ đoạn. Chờ sau này ngươi tu vi cao rồi, đụng phải đối thủ ngang cấp, đến lúc đó liều là gì?
- Nói cho ngươi biết!
- Liều mạng xem ai có nhiều thủ đoạn!
- Thế nào là thủ đoạn, pháp môn là thủ đoạn!
- Chỉ cần ngươi tu luyện nhiều pháp môn, thủ đoạn sẽ nhiều, thủ đoạn càng nhiều đối thủ càng đi theo dẫn dắt của ngươi, thời khắc mấu chốt, xuất kỳ bất ý công kích bất ngờ mới là thượng sách!
- Quan trọng nhất là…
- Chính là cái gọi là biết người biết ta trăm chiến trăm thắng, phàm là thi triển pháp môn, trực tiếp hạ bút thành văn. Đối thủ biết, ngươi cũng biết, đối thủ không biết, ngươi biết. Như vậy, khuyết điểm và nhược điểm của đối thủ, ngươi biết rõ, còn không phải có thể tùy tiện tùy tiện nhào nặn?
- Về phần tế luyện... Khặc khặc khặc!
- Tiểu tử, chờ ngươi mở ra toàn bộ tổ khiếu, thông suốt tất cả các huyệt lớn nhỏ toàn thân. Mặc kệ luyện tập pháp môn gì cũng làm ít công to. Trực tiếp tăng thêm mười năm công lực cũng không phải không thể. Không cần hoài nghi, diệu dụng của tổ khiếu đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi, vạn khiếu chi mẫu cũng không tùy tiện nói đơn giản như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại dường như đúng là đạo lý như vậy.
Kỹ nhiều không áp thân, biết nhiều pháp môn hơn, thủ đoạn hộ đạo nhiều hơn một loại. Đến lúc đó cũng có thể lựa chọn một con đường mới.
Từ Lạc suy nghĩ thủ đoạn hộ đạo của mình gần như đã bại lộ hết ở Lão Kim Câu.
Vừa lúc có thể nhân cơ hội này tùy tiện tế luyện một số pháp môn khác.
Cũng có thể lừa gạt, giết người cướp của cũng dễ dàng hơn một chút.
Ừm.
Đúng vậy.
...
...
Thời gian nửa năm.
Từ Lạc không bước ra khỏi cửa, hắn vẫn luôn ở trong đại mộ. Cho đến hôm nay đã mở gần hai trăm tổ khiếu, tiến triển còn nhanh hơn dự định rất nhiều.
Sau khi rời khỏi không gian đại mộ, hắn giả vờ giả vịt trở về Xích Luyện Tông một chuyến, đi tới Đại Bi Sơn, một mạch ghi nhớ lại tất cả pháp môn trên núi. Ngay cả pháp môn của Tiểu Bi Sơn cũng ghi lại, nói không chừng sau này sẽ có thể dùng đến.
Tông môn Ma đạo có điểm tốt duy nhất chính là việc này.
Ngươi không bị quản lý.
Cũng không có nhiều quy tắc lộn xộn như vậy.
Nửa năm trôi qua, tiếng gió của Lão Kim Câu cũng nhỏ đi rất nhiều.
Cho dù thỉnh thoảng có người nghị luận, nhưng cũng chỉ bàn tán mà thôi. Trong nửa năm tìm kiếm cũng không tìm được kỳ tài ngút trời trong Lão Kim Câu. Rất nhiều người đều bắt đầu hoài nghi tính chân thật. Cũng có không ít người nhận định, có thể kẻ này căn bản không phải tu sĩ Xích Luyện Tông.
Ngay cả như vậy.
Từ Lạc vẫn không dám lộ diện.
Vẫn lặng lẽ trở về, không quấy rầy bất kỳ người nào, tự tới Đại Bi sơn, luyện xong pháp môn sẽ rời đi, hắn muốn trở thành kẻ trong suốt.
Đương nhiên.
Càng nhiều thời gian hơn, hắn ta vẫn luôn ở lại trong thế giới tận thế.
Cách thời gian tu ra Âm Thần đã quá lâu.
Mặc dù lần trước Quỷ tiên sinh truyền cho hắn một bộ biện pháp tu luyện Âm Thần.
Nhưng mà.
Cũng chỉ có thể lớn mạnh Âm Thần.
Về phần con đường Âm Thần rốt cuộc nên đi như thế nào, cho đến ngày nay cũng không biết được đáp án.
Ít nhiều cũng cảm thấy đau bi.
Hôm nay.
Thế giới tận thế.
Địa giới Vân Châu, Tí Hộ Sở.
Một biệt uyển cổ kính.
Từ Lạc chạy tới tìm Tần lão uống trà trò chuyện, nhưng lại chưa từng nghe thấy một tin tức bùng nổ.
Dương Nhược Lâm xuất quan.
Nghe thấy tin tức này, trong lòng Từ Lạc khẽ động. Hắn nghĩ đến, hiện tại cả Vân Châu, Thương Châu hai đại địa giới, nếu có ai biết con đường Thần đạo này nên đi như thế nào. Như vậy người này chỉ có thể là Dương Nhược Lâm.
- Ngươi xác định Dương Nhược Lâm xuất quan?
- Đúng vậy, mấy ngày trước ta ở Thần miếu Thương Châu đã tận mắt nhìn thấy cô bé kia, hơn nữa...
Tần lão cầm ấm trà rót cho Từ Lạc một chén trà thơm, sầu não nói:
- Còn có một việc, nàng nói muốn gặp ngươi một lần.
- Muốn gặp ta?
Từ Lạc xoa cằm, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao bản thân hắn cướp Tinh đấu chi tâm, hỏi:
- Nàng có ý gì, lại chuẩn bị giết chết ta, cướp Tinh đấu chi tâm trở về?
- Cái này không rõ lắm, nàng chỉ nói muốn gặp một lần, nói chuyện với ngươi.
- Là hoặc là...
Từ Lạc thưởng thức trà thơm, như có điều suy nghĩ:
- Thần nữ đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi? Có ý gì? Đi đâu?
- Cái này...
Tần lão lắc đầu cười khổ:
- Ta cũng không biết, ngược lại nghe Dương Nhược Lâm nói. Dường như tàn niệm của thần nữ tán loạn, thật hay không, chúng ta cũng không biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận