Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 462 - Hoàng Kim Đại Bổng Chùy (3)



Chương 462 - Hoàng Kim Đại Bổng Chùy (3)




Bành một tiếng!
Nương theo một chưởng uy lực vô lượng giáng xuống.
Ầm!
Chuông đồng chấn động, rung chuyển dữ dội.
Bành!
Lại một chưởng!
Chuông đồng chấn động vặn vẹo mơ hồ.
Bành!
Chưởng thứ ba hạ xuống.
Chuông đồng chấn động không thành hình.
Mắt thấy chưởng thứ tư sắp hạ xuống, một cột sáng màu máu bắn lên trời, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát, Từ Lạc cảm thấy bàn tay nóng lên, không hề do dự, hắn lui về phía sau.
Ngay khi hắn vừa lùi về phía sau, Bất Tứ hòa thượng cũng như chim sợ cành cong nhảy ra sau.
Trong giây lát.
Hắn đứng đó, trên mặt to béo trắng bệch, hai mắt mở to, dáng vẻ kinh hồn chưa định, trên người càng không biết từ khi nào xuất hiện thêm một kiện cà sa, một kiện cà sa lóe ra phù văn màu máu.
- Hay cho tiểu tử tâm ngoan thủ lạt! Phật gia ta sẽ dạy dỗ ngươi!
Tim Bất Tứ hòa thượng đập thình thịch, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không nghĩ tới vị Ma Tử đạo hữu nhìn bình thường không có gì lạ này lại đột nhiên ra tay với mình.
Hơn nữa.
Ba chưởng hạ xuống.
Không ngờ lại khiến cho mình bị chấn động trực tiếp vận dụng pháp thuật bảo vệ thân thể.
Nhiều năm qua, Bất Tứ hòa thượng lên núi đao xuống biển lửa, ngáng chân khắp nơi, giết người phóng hỏa, có danh hiệu Kim Chung Hộ Thể Pháp Cương.
Không chút khoa trương mà nói, ỷ vào Kim Chung Tráo pháp cương, không nói tu sĩ cùng cảnh giới Pháp Thân, cho dù là đại tu Trúc Cơ, Bất Tứ hòa thượng cũng dám tiếp hai chiêu.
Bây giờ.
Kim Chung Tráo nổi danh của hắn bị người ta đánh vặn vẹo biến hình.
Điều này làm sao khiến Bất Tứ hòa thượng dám tin tưởng, làm sao lại không sợ?
Hắn cũng rất may mắn.
May mắn thay, mình đúng lúc tế ra Huyết Phù Cà Sa. Bằng không Kim Cương Tráo tản ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Tiểu tử!
Bất Tứ hòa thượng khoác Huyết Phù Cà Sa, lật bàn tay một cái, lòng bàn tay lại xuất hiện một cái bình bát màu đồng, hắn nheo mắt lại, đánh giá Từ Lạc từ trên xuống dưới:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao ta Phật gia không biết, Xích Luyện Tông còn có nhân vật như ngươi!
- Ngươi không biết còn nhiều lắm.
- Thật sao?
Bất Tứ hòa thượng cười lạnh nói:
- Sao, nhìn tư thế của ngươi muốn giết chết Phật gia?
- Sao có thể, đừng hiểu lầm, mới vừa rồi chỉ là đùa giỡn mà thôi.
- Đùa gì vậy? Ngươi suýt chút nữa đã giết chết Phật gia! Ngươi còn bảo chỉ là đùa giỡn?
Từ Lạc khẽ cười:
- Chẳng phải ngươi còn chưa chết sao.
- Ngươi!
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Bất Tứ hòa thượng sẽ không do dự chút nào, trả giá tất cả cũng phải giết chết đối phương.
Sự tồn tại của Từ Lạc lại khác, trên người lộ ra vẻ thần bí quỷ dị, khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ, trong lòng do dự rất lâu, chần chừ không dám ra tay.
Đặc biệt là dáng vẻ như không có gì của Từ Lạc, dường như không đặt hắn vào trong mắt, càng làm cho Bất Tứ hòa thượng cũng sợ hãi.
Hắn kiêng nể Từ Lạc.
Từ Lạc khá kiêng kị Bất Tứ hòa thượng.
Vừa mới ra tay, cũng không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào.
Một.
Muốn thử một chút nông sâu của Bất Tứ hòa thượng.
Thứ hai.
Cũng muốn chấn nhiếp Bất Tứ hòa thượng.
Lúc ở bên ngoài hắn tận mắt nhìn thấy tên sai vặt này không chỉ liếm túi của người ta, thậm chí còn đào hố chôn người.
Từ Lạc suy nghĩ, trong thời gian ngắn không thể ra khỏi kết giới thần bí.
Những tu sĩ hiện tại gặp được đều là tu sĩ Ma đạo Xích Luyện Tông. Đổi một câu nói cũng không phải chim gì tốt. Nói không chừng sau khi cướp hết Hoàng Kim Đại Bổng Chùy trong cây cổ thụ, sẽ có người muốn giết người cướp của. Những người khác có ý tưởng này hay không thì hắn không rõ lắm. Bất Tứ con lừa trọc này tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Phòng ngừa vạn nhất.
Từ Lạc mới ra tay.
Có thể chấn nhiếp thì chấn nhiếp.
Chí ít, hắn cũng khiến Tứ hòa thượng phải kiêng kị một chút, không dám dễ dàng bổ đao vào mình.
Cho dù không có cách nào chấn nhiếp, sau khi thăm dò, trong lòng bọn họ cũng có suy xét, đến lúc đó dễ đánh hơn.
- Mập mạp.
Từ Lạc nhìn chiếc áo cà sa trên người Bất Tứ hòa thượng phân bố đầy phù văn huyết sắc, càng nhìn càng thấy quỷ dị, tò mò hỏi:
- Cái áo cà sa này là thứ gì, tại sao lại giống với Huyết Vân Phiên?
- Hắc hắc!
Bất Tứ Hòa Thượng khóe miệng mang theo nụ cười lạnh:
- Làm sao, Ma Tử đạo hữu muốn thử xem?
- Quả thật có chút hứng thú.
Từ Lạc ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Đến, quấn trên người ta thử xem, xem có thể hút khí huyết của ta hay không.
- ?????
Bất Tứ hòa thượng kinh ngạc.
Sống lâu như vậy.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người đưa ra yêu cầu này.
Nhìn Từ Lạc ung dung thoải mái, trong lúc nhất thời Bất Tứ hòa thượng thật sự không phân biệt rõ ràng, rốt cuộc là không biết không sợ, hay là thật sự không sợ.
- Ngươi yên tâm, ta không cần, ta chỉ muốn thử một chút!
Từ Lạc không nói dối, hắn thật muốn thử xem thứ này có thể hút được khí huyết của mình hay không. Nếu có thể, sau này phải lưu lại chút tâm tư. Nếu như không thể, vậy Bất Tứ hòa thượng không có gì đáng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận