Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 437 - Có ta ở đây, ngươi không chết được. (3)



Chương 437 - Có ta ở đây, ngươi không chết được. (3)




Vừa ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ tám vị tu sĩ còn lại của Lưu Hải Kiếm phái đều ra tay.
Quả nhiên sợ cái gì thì tới cái đó.
Hồng Đại Sơn vẫn luôn lo lắng đám người Lưu Vân Kiếm phái này có thể vì nuốt riêng kim ngọc năm màu mà hạ thủ với bọn họ hay không.
Nào ngờ.
Đám người này thật sự động sát tâm!
- Một đám chó chết! Lão tử liều mạng với các ngươi!
Hồng Đại Sơn rống giận, tế ra một cây trường kích chuẩn bị liều mạng với đối phương.
- Các ngươi thật to gan! Dám ra tay, Kim Hà Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi!
Vạn Vân Phi căn bản không nghĩ tới Lưu Vân Kiếm phái sẽ ra tay với mình.
Hắn dựa vào thân phận đệ tử thân truyền của đại chủ phong Kim Hà Tông, sư tôn lại là Liễu Dương chân nhân uy danh hiển hách, cho dù không có cách nào lấn hiếp đối phương, ít nhất cũng sẽ kiêng kị ba phần.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của hắn mà thôi.
Thật tình không biết.
Chính vì có thân phận đặc thù nên mới khiến đám người Hỏa Phong trưởng lão động sát tâm.
Bọn họ không thể trêu chọc Liễu Dương chân nhân và Không Động đại chủ phong, càng không thể trêu vào một đại tông cự đầu như Kim Hà Tông.
Hôm nay nếu như chia đều với những người này.
Ngày sau.
Lỡ như Liều Dương chân nhân tìm đến tính sổ.
Bọn họ không cách nào giữ được bảo vật như vậy.
Cho nên.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong. Trực tiếp xóa bỏ đám người, cũng không cần lo lắng Kim Hà Tông tính sổ, còn có thể độc chiếm kim ngọc năm màu, quả thật là vẹn toàn đôi bên.
Đại chiến một khi xúc động thì rất căng thẳng.
Pháp lực của mấy người sắp khô kiệt, đối mặt với vây quét của tám chín vị cao thủ Pháp Thân, bị đánh không còn sức hoàn thủ. Chỉ trong mấy hơi thở, Pháp Thân của lão giả bị chặt đứt eo, mất mạng ngay tại chỗ, chết cực kỳ thảm thiết.
Mặc dù Vạn Vân Phi có pháp bảo do sư tôn Liễu Dương chân nhân ban thưởng nhưng lại e ngại pháp lực cạn kiệt, căn bản không thể thi triển ra uy lực như ý, pháp y trên người cũng bị đánh nát không chịu nổi.
Kim Cương Pháp Thân của Hồng Đại Sơn giờ phút này cả người đầy máu, có thể thấy rõ ràng bảy tám vết thương máu chảy đầm đìa. Cả người hoàn toàn hư thoát, chỉ còn dựa vào một luồng ý chí cầu sinh chống đỡ.
Cách đó không xa.
Từ Lạc vừa ứng phó một tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái, vừa quan sát tình huống trong động, thuận tiện đề phòng thi thể tùy thời ra tay.
Tư Linh Vũ bị năm tu sĩ Lưu Vân Kiếm Phái vây quét, pháp y cũng vỡ nát, trên người không có ánh sáng, ngay cả pháp kiếm trong tay cũng ảm đạm vô quang, một đạo kiếm quyết cũng không thi triển ra được, pháp lực trong cơ thể rõ ràng đã khô kiệt hoàn toàn, gương mặt xinh đẹp càng như tro tàn, tái nhợt không chịu nổi.
- Nhìn dáng vẻ, cô nương này không gánh vác nổi...
Vốn dĩ Từ Lạc định đục nước béo cò, chỉ nghĩ sau khi lấy được kim ngọc năm màu sẽ trực tiếp bỏ đi.
Hắn không phải một người thích quản nhiều chuyện.
Càng không có bất kỳ cảm tình gì đối với Kim Hà Tông.
Cho nên.
Lúc lão Vương mới bị chém giết, hắn cũng không ra tay cứu giúp.
Đám người Lưu Vân Kiếm phái giết như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, đừng nói là giết lão Vương, cho dù giết chết Vạn Vân Phi, bao gồm cả Hồng Đại Sơn.
Hắn cũng lười quản.
Nhưng nếu như đám người này muốn giết Tư Linh Vũ.
Ngại quá.
Từ Lạc tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn.
Cho đến hôm nay.
Hắn còn nhớ rõ ràng.
Năm đó lúc làm tạp dịch ở Kim Hà Tông, bởi vì linh thú chim ưng của một vị đại tiểu thư, hắn suýt nữa bị đại tiểu thư đánh chết tươi. Cuối cùng chính Tư Linh Vũ ra mặt giải vây cho hắn.
Đây là ơn huệ.
Từ Lạc vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Nếu như hôm nay Tư Linh Vũ có thể chạy đi, vừa vặn đỡ cho hắn ra tay.
Nhưng nếu Tư Linh Vũ không thể chạy thoát, vậy hắn cũng chỉ có thể kiên trì đứng ra.
Thoáng chốc!
Một đạo kiếm quang chém xuống.
Lúc này, áo giáp trên người Tư Linh Vũ bị chém rách tung tóe, người cũng bị nện vào tường, ngã xuống đất.
- Tiên tử, đại lão gia tiễn ngươi một đoạn đường, đến phía dưới đừng ghi hận ta, muốn trách thì trách viên kim ngọc năm màu kia đi! Ha ha ha!
Một tu sĩ trong đó xông qua, muốn một kiếm trực tiếp chém chết Tư Linh Vũ.
Tư Linh Vũ đã tuyệt vọng.
Nàng đứng dựa vào tường, pháp lực trong cơ thể khô kiệt, pháp tuyền không thể sinh ra một chút pháp lực nào, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, ý thức đã mơ hồ.
Lần này đến Lão Kim Câu.
Nàng biết nhất định sẽ phi thường nguy hiểm.
Đúng vậy.
Nàng biết rõ.
Trước kia khi ở bên ngoài lịch luyện cũng không phải chưa từng gặp nguy hiểm, nhưng mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an, có lẽ chính vì nguyên nhân này đã dùng hết may mắn của bản thân. Nàng cảm thấy chỉ cần mình cẩn thận một chút hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận