Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 229 - Chuẩn bị chiến đấu, đăng môn đại điển



Chương 229 - Chuẩn bị chiến đấu, đăng môn đại điển




Bao gồm trưởng lão Thần miếu, mặc dù bọn họ đều có thần ý tu luyện nhưng lại không có bản lĩnh thần ý hợp hóa.
- Thần miếu của ta! Đúng là trời phù hộ Thần miếu của ta!
- Bao nhiêu năm rồi... Trừ bốn vị tiên phong ra, hiện tại có người lần nữa hợp nhất đại thần ý, hơn nữa còn là tu sĩ đời thứ hai!
Ba vị trưởng lão chùa đều kích động đến mức mặt đỏ lên.
Cùng lúc đó, trên không đỉnh núi chính giữa Thần miếu, một bức tranh tinh tú như ẩn như hiện, huyễn hóa ở đó.
Trong Thần miếu.
Từ Lạc vẫn ngồi khoanh chân, nhắm chặt hai mắt, thần tuyền cuộn trào bành trướng giữa mi tâm, bên trong điên cuồng biến đổi.
Tinh Đấu Kiếm Vũ cửu cửu thần ý.
Kim Giáp Cự Linh bát trọng thần ý.
Lôi Đình Thiên Quân thất trọng thần ý.
Thiên Cương Liệt Diễm ngũ trọng thần ý.
Tinh Nguyệt Huyễn Thế ngũ trọng thần ý.
Tinh Hà Phá Không ngũ trọng thần ý.
Tinh Diệu Tụ Biến ngũ trọng thần ý.
Bắc Đấu Thất Tinh đại thần ý đang dung hòa với nhau trong mi tâm của Từ Lạc, thần dung ý hợp...
Lúc này.
Thần tuyền ở mi tâm của Từ Lạc, giống như một vùng tiểu thiên địa.
Lực lượng tinh thần bên trong không ngừng diễn biến diễn hóa.
Bắc Đẩu Thất Tinh thần ý dung hòa hợp nhất lẫn nhau.
Hóa thành một Kim Giáp Cự Linh cao tám trượng.
Trên đầu Kim Giáp Cự Linh như có một vầng trăng sáng rực rỡ, chân đạp ngọn lửa bốc cháy hừng hực, sấm sét ầm ầm nổ vang, tinh kiếm bay múa như mưa to gió lớn, tinh kiếm hóa thành nguyên tố, cứ như một dải ngân hà mênh mông cắt ngang bầu trời.
Rất lâu sau.
Thần tuyền dần dần ảm đạm.
Từ Lạc mở đôi mắt thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời như sao trời, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra... Đây chính là Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng...
Lần này thần tích hiện thế, hắn thu hoạch quá lớn.
Không chỉ cảm giác thông hiểu hết về thần ý tụ hội, còn cảm ngộ ra toàn bộ thần ý của Bắc Đẩu Thất Tinh, thậm chí còn hợp nhất bảy đại thần ý, thành công diễn hóa ra Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng đạp sao hái trăng trong truyền thuyết, trấn áp tất cả yêu ma quỷ quái.
Từ Lạc không tiếp tục quan sát.
Không phải là không muốn.
Mà là nhìn thấu ngộ thần là việc cực kỳ hao tổn tinh thần.
Cho đến bây giờ, vừa quan sát ngộ ra, vừa thôi diễn, tinh thần gần như sắp khô cạn, thần tuyền cũng khô cận gần như không còn, toàn thân giống như bị đào rỗng, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Từ Lạc chuẩn bị dưỡng thần, khôi phục lại một chút mới quan sát tiếp.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Vết nứt trên trời cao vẫn hiện ra quang hoa như lửa như máu, ánh sáng xám vẫn phiêu tán khắp trời.
Giữa chân trời có một tòa Âm Sơn Thiên Mộ, âm u dày đặc, sương mù mờ mịt, cho người ta cảm giác thần bí và quỷ dị không nói nên lời.
Trừ cái đó ra.
Từ Lạc còn nhìn thấy một đống phế tích trên trời.
Phế tích, tàn bích, cũng có một cái bàn thờ.
Thần minh ngã nghiêng ở đó, nằm trên một bức tường bị chém đứt, hình như trên bức tường còn khắc một ít phù văn thần bí, ở bên cạnh có một vài bài vị rải rác.
- Không biết bàn thờ này có liên quan gì đến bàn thờ sau lưng Ngu Yến Thanh hay không.
Từ Lạc lắc đầu.
Xem không hiểu.
Cũng nghĩ không thông.
Mặc dù là phần Âm Sơn Thiên Mộ hay là phế tích đều sẽ biến mất, mang lại cho người ta cảm giác giống như hình chiếu từ nơi khác rọi xuống thế giới này.
Giữa sườn núi.
Trong một gian phòng.
Nhiễm Thu Chi mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm thần tuyền ở mi tâm Ngu Yến Thanh:
- Yến Thanh, Yến Thanh... Sao ngươi lại mở cả thần tuyền ra, không phải ngươi... Cảnh giới Ngưng Thần đại thành sao?
Thần tuyền.
Là tiêu chí của tu sĩ cảnh giới Tụ Ý.
Chỉ có Ngưng Thần viên mãn mới có thể mở thần tuyền trên mi tâm.
Nghĩ đến đây.
Nhiễm Thu Chi giống như ý thức được điều gì:
- Ngươi... Sẽ không phải đã bước vào cảnh giới Tụ Ý rồi chứ?
Ngu Yến Thanh gật đầu, không nói nhiều.
Đây là lần đầu tiên nàng ngộ ra thần tích.
Mặc dù có cảm giác không cảm ngộ ra cái gì, nhưng lại liên tiếp đột phá ba cảnh giới, ôm thần khai tuyền bước vào cảnh giới Tụ Ý.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Âm Sơn Thiên Mộ kia.
Nàng ta không nhìn thấy c ái gì, chỉ có thể nhìn thấy một tòa phế tích.
Hơn nữa, từ rất lâu rất lâu trước đây vẫn có thể nhìn thấy... gần như mỗi lần U Nguyệt hiện ra, nàng đều có thể nhìn thấy rõ phế tích bàn thờ kia.
Nhưng mà.
Nàng cũng không hiểu.
Tòa phế tích bàn thờ kia, có liên quan gì đến bàn thờ sau lưng mình hay không.
...
...
Doanh địa Hồ Lô Trại.
Những người sống sót khác toàn bộ đều run rẩy trốn trong phòng, chỉ có một mình thần côn điên khùng đang khoa tay múa chân ở bên ngoài, giống như vu sư đang nhảy múa.
Hắn khoác lên mình một bộ áo bào rách nát, trên đầu cắm một đóa hoa tươi, trong tay cầm một cây gậy gỗ đào bọc giấy trắng vừa nhảy vừa gõ, lúc thì điên khùng cười to, miệng lẩm bẩm gì đó.
- Hắc hắc... Ngã xuống... Cuối cùng vẫn đổ sụp…



Bạn cần đăng nhập để bình luận