Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 542 - Cự Môn tinh cung



Chương 542 - Cự Môn tinh cung




Từ Lạc chắp tay qua, nhìn chằm chằm thân thể của Dương Nhược Lâm, Âm Thần không còn, thân thể không khác gì thi thể. Hắn cũng không phân biệt được Âm Thần của Dương Nhược Lâm giờ phút này rốt cuộc như thế nào.
Đột nhiên.
Màn nước cuối cột sáng xuất hiện dị dạng, ngay sau đó dưới lớp khói trắng tràn ra hóa thành gương mặt.
Gương mặt thanh mỹ chính là Dương Nhược Lâm.
Nàng nhìn Từ Lạc bên dưới, mở miệng nói:
- Từ Lạc đạo hữu, tạm thời bên này không có nguy hiểm gì, ngươi vào đi.
- Được!
Từ Lạc hít sâu một hơi, lại vỗ một đống phù lục lên người mình, sau khi đảm bảo thân thể mình không có gì sơ suất mới tế ra Âm Thần.
Bước vào cột sáng, hướng về phía trước phi thăng, gần đến màn nước thần hồng lưu chuyển, do dự một chút, cắn răng một cái, trực tiếp xuyên qua.
Cảm giác... rất kỳ quái.
Thật giống như thân thể đang nhảy vào trong nước, thậm chí Âm Thần còn có thể cảm giác được một luồng sức nổi lay động.
Ngay sau đó.
Từ Lạc còn chưa hiểu có chuyện gì đã thấy lôi kiếp đầy trời bay lả tả.
Đây là nơi nào?
Không biết.
Chỉ biết thế giới này tối đen như mực.
Tro tàn đếm mãi không hết giống như lá trắng xóa bay trong đêm tối.
- Trời ơi! Thật lạ!
Từ Lạc cảm giác mình đã mất trọng lượng.
Âm Thần không chịu khống chế bay lên, cảm giác này... Giống như ở trong không gian mênh mông vô ngần, càng giãy dụa thì bay càng lợi hại.
- Từ Lạc đạo hữu! Ổn định linh hồn! Không nên động loạn!
Trong chớp mắt.
Từ Lạc cảm giác bản thân như bị thứ gì đó bắt được, tập trung nhìn vào, không biết khi nào Dương Nhược Lâm đã xuất hiện bên cạnh bắt lấy bả vai hắn.
- Đây là nơi nào?
Từ Lạc bị dọa không nhẹ.
Dương Nhược Lâm đáp lại:
- Thế giới Thần đạo!
Ngươi nói đây là thế giới Thần đạo?
Trong lòng Từ Lạc rung động không thôi.
Từ sau khi nghe nói thế giới Thần đạo sụp đổ, hắn vẫn luôn ảo tưởng thế giới sụp đổ sẽ như thế nào. Vốn dĩ tòa nhà cao tầng sụp xuống khắp nơi đều là một vùng hoang vắng tàn phá.
Cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến thế giới Thần đạo sụp đổ lại giống như vũ trụ bao la vô ngần.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, tro tàn màu trắng bay khắp nơi.
Không có mặt trời, cũng không có ngôi sao, thậm chí có khả năng không có bầu trời.
Về phần những thứ tàn phế bị cuốn đi chung quanh.
Hắn cũng không rõ lắm.
Hơn nữa.
Thế giới Thần đạo có tồn tại lực hấp dẫn hay không, hắn không biết, Từ Lạc luôn cảm thấy Âm Thần của mình phiêu du bất định, nếu như không khống chế sẽ không tự chủ mà trôi nổi bay đi.
- Nơi này thật sự là thế giới Thần đạo sao?
Có lẽ quá ly kỳ, cũng có thể vượt qua phạm vi hiểu biết, Từ Lạc luôn cảm thấy không thể tin nổi.
- Hẳn là vậy.
Không biết vì sao Dương Nhược Lâm rất bình tĩnh, cũng không giống dáng vẻ chưa từng thấy qua thế giới như Từ Lạc:
- Cự Môn tinh cung ở phía dưới, chúng ta nhanh chóng đi sang đó.
Bên dưới là một ngọn núi.
Có lẽ đây là một ngọn núi.
Nhìn qua giống như một gò núi phế tích xếp thành, tập trung nhìn vào, lúc này Từ Lạc mới phát hiện đây là một tòa phế tích cổ xưa.
Càng khiến hắn khó có thể tin được hơn chính là.
Một tòa hoang đảo lại trôi nổi giữa không trung như vậy, giống như một hòn đảo hoang trôi trên mặt biển.
Ngay sau đó.
Từ Lạc đột nhiên ý thức được chuyện đáng sợ nhất:
- Thế giới Thần đạo không có lục địa, chẳng lẽ là?
- Thần nữ tiền bối nói, sau khi thế giới Thần đạo sụp đổ, tất cả mọi thứ đều tan thành tro bụi... Bao gồm trời cao, đại địa, nhật nguyệt tinh thần... cùng với hoa cỏ cây cối...
...
Từ Lạc nghe xong da đầu tê cứng.
Trước đây.
Hắn ta không thể nào hiểu nổi một phương thế giới sụp đổ là khái niệm thế nào.
Hiện tại rốt cục cũng hiểu được ít nhiều.
Chỉ là khái niệm này không thể không nói, thực sự rất kinh khủng.
- Ngươi...
Phát hiện Từ Lạc đứng tại biên giới phế tích, vươn đầu nhìn xuống phía dưới, hắn còn chuẩn bị xem rõ ngọn ngành.
Dương Nhược Lâm lắc đầu không nói nên lời, nhắc nhở:
- Ngươi có thể đừng như vậy hay không, rất nguy hiểm, nếu mất phương hướng trong thế giới Thần đạo, ngươi không thể trở về hiện thực. Sẽ trở thành cô hồn dã quỷ trôi nổi ở thế giới này, giống như mất phương hướng trong vũ trụ... Cho đến khi tan thành mây khói.
...
Từ Lạc vốn định đâm xuống phía dưới thử xem, xem thử thế giới Thần đạo có đáy hay không. Hắn nghe Dương Nhược Lâm nói như vậy lập tức từ bỏ, suy nghĩ nên thành thật một chút.
- Nhìn dáng vẻ của Cự Môn tinh cung... Đã thành một phiến phế tích, cung điện sụp xuống, không biết bên trong là dáng vẻ gì.
Giọng Dương Nhược Lâm truyền đến, Từ Lạc gật đầu, có chút tò mò hỏi:
- Vừa nãy mới nói, sau khi thế giới Thần đạo sụp đổ, tất cả đều hóa thành tro bụi. Vì sao Cự Môn tinh cung còn chưa bị chôn vùi, còn lơ lửng ở chỗ này?
- Cự Môn tinh cung ở thế giới Thần đạo thuộc tinh thần đạo trường. Bởi vì nguyên nhân này, lúc U Nguyệt xuất hiện mới có thể trở thành thần tích trong thế giới của chúng ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận