Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 647 - Lưu manh khoác áo tri thức



Chương 647 - Lưu manh khoác áo tri thức




Về phần thất vọng.
Nàng cũng không biết mình sẽ cảm thấy thất vọng như thế nào.
Dù sao nàng cũng không vui vẻ.
Nhưng mà.
Cũng chỉ có như vậy thôi.
Cho dù Từ Lạc đồng ý hay không đều không ảnh hưởng đến quyết định của nàng.
Bởi vì nàng rất rõ ràng mình đang theo đuổi cái gì, càng hiểu hơn, chỉ khi rời khỏi nơi này, nhìn thế giới bên ngoài một chút mới có thể tìm được nguyên nhân thật sự khiến thế giới Thần đạo sụp đổ.
Cứ như vậy.
Chuẩn bị một tháng.
Sau đó hành lý đơn giản lên đường.
Ngay giữa trời.
U Nguyệt lơ lửng, ánh trăng màu xanh rơi xuống, bao phủ toàn bộ thế giới tận thế âm u mà quỷ dị.
Giữa không trung, Dương Nhược Lâm đạp không bay lên, thần hồng màu bạc trắng trên người không ngừng xoay tròn, giống như một màn nước huyền diệu, khi màn nước lưu chuyển, càng như ánh sao lấp lánh. Nếu có ai ngẩng đầu nhìn lên, sẽ không nhìn thấy bóng dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Tu sĩ Thần đạo một khi tu ra Âm Thần không chỉ có thể Âm Thần xuất thần, thần du thiên địa. Đồng thời bọn họ cũng có thể sử dụng pháp môn Thần đạo ngự không.
Có thể bay xa bao nhiêu, có thể bay cao bao nhiêu, có thể bay nhanh bao nhiêu, quyết định bởi vì thần tuyền của ngươi mạnh yếu.
Đột nhiên.
Dương Nhược Lâm phát hiện dị tượng liền vội vàng dừng lại, xoay người nhìn, vẻ mặt lập tức kinh hãi, chỉ thấy một luồng hắc phong từ phía xa xông đến.
Hắc phong gào thét, tiếng rít vang lên. Nó giống như một con rồng khổng lồ hắc ám quấn quanh những âm hồn rậm rạp. Nơi nó đi qua mặt đất nứt toác, bùn đất bay lên, hoa cỏ cây cối nhổ tận gốc, từng tòa kiến trúc iên tiếp đổ sụp.
- Chà! Tiểu nương tử xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp, eo nhỏ, mắt to, ngực căng mông tròn.
Phản ứng đầu tiên của Dương Nhược Lâm là đụng phải Âm Quỷ, hơn nữa rất có thể là lão Âm Quỷ.
Chỉ thấy nàng vung tay lên, thần hồng hóa thành một vệt quang nhận lao về phía nàng.
- Khanh khanh ...
Hắc phong như cự long hắc ám kia không né không tránh, mà hóa thành một cái miệng rộng trực tiếp nuốt chửng quang nhận, phát ra tiếng cười âm u đắc ý:
- Thần thuật nho nhỏ, ở trước mặt đại lão gia, ngay cả tư cách gãi ngứa cũng không có.
- Hừ!
Dương Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng, thần tuyền lập tức xoay tròn ở mi tâm, thần lực hùng vĩ cuộn trào mà động. Nhìn cự long hắc ám kia, nàng chẳng những không rút lui, ngược lại trực tiếp nhảy lên, chủ động nghênh đón.
Ầm!
Bịch bịch ...
Chiến đấu lập tức bộc phát.
Dương Nhược Lâm khoác thần hồng, thần tuyền nơi mi tâm điên cuồng lóe lên, diễn hóa ra thần thuật huyền diệu khó giải thích. Nó giống như mưa kiếm lưu tinh, như sao trời luân chuyển, như ngọn lửa nhỏ đốt cháy, nổ vang trong chớp mắt, càng trực tiếp hóa thân thành Bắc Đấu Thiên Cương Liêm Trinh Thần Tướng.
Nhưng.
Điều khiến nàng khó có thể tin được là hắc phong âm u như cự long hắc ám kia không biết là thứ gì. Mặc kệ nàng vận dụng thần thuật cỡ nào, cũng mặc kệ thần thuật nàng tế ra cường đại ra sao, huyền diệu cỡ nào. Đánh vào hắc phong đều như trâu đất xuống biển, biến mất vô ảnh vô tung.
Làm sao có thể!
Dương Nhược Lâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một năm này, nàng ở Vân Châu, càn quét Âm Quỷ ở Vân Châu và Thương Châu.
Âm Quỷ bình thường, căn bản không phải đối thủ của nàng.
Cho dù lão Âm Quỷ thực lực cường đại, nàng ta cũng có thể thoải mái ứng phó.
Nhưng.
Vì sao? Là cái gì...
Chờ chút!
Đột nhiên.
Dương Nhược Lâm ý thức được một chuyện cực kỳ quỷ dị.
Cỗ hắc phong này căn bản không phải Âm Quỷ biến thành, trong đó chỉ có âm hồn chấn động, cũng không có Âm Quỷ chấn động.
Nghĩ tới đây, Dương Nhược Lâm quát lên:
- Ngươi không phải Âm Quỷ!
- Âm Quỷ làm sao xứng cân nhắc đại lão gia ta?
Dương Nhược Lâm cau mày, chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi là thứ gì?
- Tiểu nương tử, đoán đi!!
Dương Nhược Lâm không nói gì thêm, tung người bay đi, thần hồng sau lưng, thần tuyền lưu chuyển, diễn hóa ra một đạo ánh sao, ánh sao thay đổi, ánh sao rải rác, chớp mắt đã biến lớn, hóa thành một vành sao, vây khốn cự long hắc ám.
Thoáng chốc, hai tay Dương Nhược Lâm chắp trước ngực, ngón tay liên tục bấm niệm, trong miệng nói thầm, thần tuyền như ẩn như hiện. Cùng lúc đó, ánh sao bắt đầu xoay tròn cực nhanh, đốt lên tinh hỏa màu bạc, tinh hỏa lan tràn, thiêu đốt hừng hực, đốt cháy hắc ám cự long, phát ra tiếng nổ giòn tan, trong chớp mắt muốn tiêu diệt hắc ám cự long thành tro bụi.
- Ồ! Thủ đoạn của tiểu nương tử còn rất cao minh, chơi rất giỏi!
Hắc ám cự long muốn xông ra khỏi hào quang, lại thấy Dương Nhược Lâm niệm thần quyết, hào quang chia ra làm mười, mười đạo tinh quang bao phủ nàng từ trên xuống dưới.
- Không nhìn ra, tiểu nương tử khá lắm!
Tiếng nói vừa dứt, mười đạo tinh quang lại lần nữa phát sinh biến hóa. Lúc này biến thành mười thần hồng cự linh.
Mười vị thần hồng cự linh, hình thái khác nhau, vừa ẩn chứa Bắc Đẩu Thiên Cương nhưng không phải Cự Môn Thần Tướng, cũng không phải là Liêm Trinh Thần Tướng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận