Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 471 - Có phải người hay không? (3)



Chương 471 - Có phải người hay không? (3)




Hơn nữa.
Rất có thể là thiên tài địa bảo còn hiếm thấy hơn cả Kim Ngọc Nhân Sâm.
Dáng vẻ Từ Lạc vẫn vậy, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Bên trong tường cây có báu vật hay không.
Hắn không rõ ràng lắm.
Bây giờ cũng không có tâm trạng đi lo lắng vấn đề này nữa.
Mới vừa rồi hắn dùng sức quá mạnh, hơi bại lộ chút thực lực. Điều quan trọng nhất là còn bị Tuyết Vân Nghê nhận ra.
Bây giờ tình cảm cảnh mình có chút nguy hiểm.
Rất dễ dàng bị vây công.
Nếu như sâu trong tường cây thật sự có báu vật gì đó.
Nói không chừng đám người này còn thương lượng giết chết ta trước.
Không được!
Ta phải xuống tay trước mới được!
Từ Lạc híp mắt nhìn lướt qua Tuyết Vân Nghê phía trước, lại nhìn Bất Tứ hòa thượng, cuối cùng ánh mắt nhìn lên người lão giả đầu trọc.
Kim Ngọc Nhân Sâm của La Ưng đã rơi vào tay mình. Hiện tại còn lại ba cây.
Hắn do dự, có nên ra tay thu gặt một đợt hay không, trước tiên cướp Kim Ngọc Nhân Sâm của lão giả đầu trọc và Bất Tứ Hòa Thượng trước.
Dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, thuận tay xử lý Kiếm Thập Thất và Hoa Nam Đình.
- Nếu như ta ra trấn giết đám người Kiếm Thập Thất, không biết Tuyết Vân Nghê có thể hỗ trợ hay không...
Hiện tại tình huống của lão giả đầu trọc và Bất Tứ hòa thượng đều lẻ loi một mình, đề phòng lẫn nhau.
Tuyết Vân Nghê, Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình là một phe.
- Kiếm Thập Thất và Hoa Nam Đình, mặc dù thực lực hơi yếu, nhưng bọn họ đều là đệ tử đích truyền của các thế lực khắp nơi, trong tay nhất định có pháp bảo mà các trưởng bối ban cho dùng để bảo mệnh. Điều này cũng có nghĩa, cho dù ta dùng toàn lực, trong thời gian ngắn rất có thể không cách nào giết bọn họ!
Từ Lạc suy nghĩ, nếu không thể trực tiếp giết chết hai người Hoa Nam Đình, đến lúc đó Tuyết Vân Nghê lại ra tay, cộng thêm lão giả đầu trọc và Bất Tứ hòa thượng đi lên bổ đao, bản thân sẽ quá bị động.
- Xem ra... Kiếm thứ nhất không thể chém Nam Đình và Kiếm Thập Thất trước.
Từ Lạc nhìn bóng lưng của Bất Tứ hòa thượng, lại lắc đầu, con lừa trọc này luôn cảm giác cao thâm khó đoán, không đơn giản như mặt ngoài, rất có khả năng cũng có pháp khí lợi hại bảo mệnh.
Chuyển sang.
Ánh mắt Từ Lạc khóa chặt lão giả đầu trọc.
- Nếu như ta ra tay, nhất định phải đánh một kích tất sát.
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định xuống tay với lão giả đầu trọc, cũng không thể cho đối phương cơ hội thở dốc, càng không thể cho người khác bổ sung cơ hội bổ đao chính mình.
Trong suy nghĩ của hắn.
Lấy tình cảm hiện tại của mình, nhất định phải giết chết một hai người trước, tránh cho những người này liên thủ vây quét.
Ừm!
Cứ làm như vậy!
...
...
Trong đại thụ.
Bốn người lại phá tan rễ cây già, hướng về bên trong.
Có lẽ mọi người ý thức được Bất Tứ hòa thượng và lão già đầu trọc không dễ chọc vào.
Cũng có thể kiêng kị sự tồn tại kỳ quái của Từ Lạc.
Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình lần này không hành động riêng, hai người đều đi theo đằng sau Tuyết Vân Nghê.
Tuyết Vân Nghê lại đi phía trước phá rễ cây, bọn họ đi theo phía sau, ba người không biết đang âm mưu điều gì.
Bên kia.
Bất Tứ hòa thượng và lão giả đầu trọc đều tự đào chiến hào, khoảng cách giữa hai người không gần, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau một cái.
Mặc kệ là ai, bọn họ đều đề phòng Từ Lạc.
- Mẹ nó!
Bất Tứ hòa thượng nhìn Tuyết Vân Nghê phía trước, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Lạc.
Trong lòng muốn rối rắm bao nhiêu, có rối rắm bao nhiêu.
Mắt thấy tốc độ Tuyết Vân Nghê phía trước càng lúc càng nhanh, Bất Tứ hòa thượng càng sốt ruột.
Hắn cũng muốn nhanh chóng tiến lên.
Nhưng không dám.
Nếu như toàn lực đào, lỡ như Từ Lạc đánh lén mình thì phải làm sao đây?
Nhưng nếu như vẫn luôn đề phòng Từ Lạc ở phía sau, Tuyết Vân Nghê đi nhanh như vậy. Nếu như trên cây có bảo vật gì đó, chẳng phải sẽ làm lợi cho Tuyết Vân Nghê sao?
Làm sao bây giờ?
Không biết Tứ hòa thượng sẽ làm sao!
- Thằng ranh con! Sao lại đào chậm như vậy! Rõ ràng không có ý tốt gì mà, hắn đang chuẩn bị đánh lén bần tăng sao?
Từ Lạc đi theo phía sau, Bất Tứ hòa thượng vẫn luôn nơm nớp lo sợ, quay đầu ba lần, sợ không cẩn thận mắc bẫy.
Hắn nhìn Kiếm Thập Thất và Nam Đình đi theo sau Tuyết Vân Nghê Nhật, truyền âm cho lão giả đầu trọc:
- Tiền bối, lừa gạt đám người Tuyết Vân Nghê, như thế nào? Tiểu tử ở sau là một người hung ác, chúng ta phải đề phòng một chút, hơn nữa tên này...
Lời còn chưa dứt.
Đột nhiên.
Bóng tối chợt lóe.
Giống như biến hóa trong đêm tối.
Chỉ thấy trong đêm tối mịt mờ, một đạo kiếm quang cắt qua bầu trời đêm, hình thành một đạo kiếm hà.
Kiếm hà hùng hồn, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ma kiếm bá đạo bành trướng, dùng thế hủy diệt quét qua bầu trời.
Ầm ầm ầm--- Bá!
Răng rắc!
Âm thanh điếc tai nổ vang, Bất Tứ hòa thượng căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một đạo kiếm hà vô cùng bá đạo diễn hóa ra. Sau đó... không còn sau đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận