Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 534 - Viên đạn bọc đường (2)



Chương 534 - Viên đạn bọc đường (2)




Chuyện này cũng có thể tính là lý do?
Từ Lạc sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn không thể hiểu được lối suy nghĩ ngu ngốc của Dương Nhược Lâm.
- Bọn họ đều nói khí tức trên người ngươi quá xấu xa, tuyệt không phải tu sĩ Thần đạo bình thường. Thậm chí... Còn nói có thể ngươi đã làm bạn với tà ma yêu quỷ. Có lẽ đúng, cũng có lẽ không đúng, ta không rõ.
Đúng vậy.
Rốt cuộc Từ Lạc có phải người xấu hay không.
Dương Nhược Lâm vốn không hiểu biết.
Nhưng có một việc.
Cho đến ngày nay, nàng còn nhớ rõ.
Một năm trước.
Tinh cung hiện thế.
Nàng đồng hành với Từ Lạc.
Cho dù là đại trưởng lão Thạch Nguyên hay là đại trưởng lão Ngọc Liễu, hoặc là Đặng Phong, Trình Trí Viễn thiên kiêu tuấn kiệt, Từ Lạc đánh chết thì chết, phế thì phế.
Nàng tận mắt nhìn thấy tất cả quá trình, mới biết rõ lúc ấy tu sĩ của hai đại Thần miếu tranh đoạt tinh cung truyền thừa đã chuẩn bị sẵn sàng liên thủ giết chết Từ Lạc, Từ Lạc bất đắc dĩ mới phản kích.
Đương nhiên.
Điều này không có nghĩa nàng nhận định Từ Lạc là một người tốt.
Chỉ cảm thấy Từ Lạc không có kém như người ngoài nói.
Có lẽ ở thế giới tận thế, hắn ta từng gặp rất nhiều nhân tính xấu xa, so với những người đạo mạo giả vờ thanh cao kia. Ngược lại nàng ta cảm thấy loại người quang minh lỗi lạc như Từ Lạc càng chân thành hơn.
Ít nhất.
Nàng quả thật nhận định như vậy.
- Thế giới tận thế, mọi người còn sống cũng không dễ dàng. Ta không hy vọng xa vời sau này ngươi có thể đứng ra bảo vệ mọi người. Nhưng vẫn hy vọng. Nếu như... Ta nói nếu như, hy vọng ngươi có thể ở thời khắc nguy nan tận chút sức mọn, có thể hoặc là...
...
Từ Lạc hơi ngạc nhiên nhìn Dương Nhược Lâm.
Hắn thật không nghĩ tới ở thế giới tận thế nhân tính vặn vẹo, đạo đức trầm luân, vậy mà còn có loại ngốc bạch ngọt như Dương Nhược Lâm.
Gật đầu, Từ Lạc cũng rất chân thành đáp lại một câu:
- Ngươi yên tâm đi, sau này nếu mọi người gặp khó khăn, ta nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ. Thật ra... Có lẽ ngươi không hiểu biết về ta. Chờ sau này chúng ta tiếp xúc nhiều hơn sẽ biết ta là một người tốt.
Dương Nhược Lâm chớp mắt hỏi:
- Bản thân ngươi tin không?
Từ Lạc không chút nghĩ ngợi nói:
- Đương nhiên!
- Được rồi...
Dương Nhược Lâm khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi có phải người tốt hay không, ta không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần ngươi có thể xứng đáng với lương tâm của mình là được, những người khác nói như thế nào cũng không quan trọng.
Nghe nàng nói như vậy.
Từ Lạc bỗng cảm thấy trước kia bản thân mình đã xem thường Dương Nhược Lâm. Nữ nhân này dường như không đơn giản ngốc bạch ngọt như vậy, nhìn không ngốc cũng không bạch, dường như cũng không quá ngọt.
- Nghe nói... Tàn thần của Tinh Cung thần nữ tan rồi?
Nhìn Dương Nhược Lâm gật đầu, Từ Lạc suy nghĩ một lát, hỏi một câu hắn vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng vấn đề như thế nào:
- Con đường Âm Thần, ngươi có biết nên tu luyện như thế nào không?
- Biết, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, không chỉ có pháp môn tu luyện Âm Thần, chỉ cần ngươi biết, ta đều có thể nói cho ngươi.
Con mẹ nó!
Thiệt hay giả vậy?
Lúc tới đây.
Từ Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ cần nhìn thấy Dương Nhược Lâm, nếu như điều kiện cho phép trực tiếp ra tay trấn áp, trước tiên tra tấn thân thể nửa chết nửa sống, sau đó rút Âm Thần ra chơi một chút, cho đến khi ép hỏi ra đáp án mình muốn biết.
Quả thật là như thế, hắn đúng là có tính toán như vậy.
Nhưng trăm vạn lần không nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, Dương Nhược Lâm không những trực tiếp dạy cho mình phương pháp kế thừa tinh đấu chi tâm. Hiện tại nàng còn sẽ nói cho mình biết pháp môn tu luyện Âm Thần, đặc biệt là câu kia, phàm là người biết chắc chắn sẽ nói cho hắn, càng khiến Từ Lạc có chút không thể tin được.
Quá dễ dàng.
Dễ dàng không giống thật.
Giống như kéo quân ra chuẩn bị đi đánh cướp một ngọn núi. Kết quả cuối cùng hoàn toàn không cần ra tay, tự bản thân người ta trực tiếp đưa ra toàn bộ tài sản.
- Thần Ngọc này có pháp môn tu luyện Âm Thần.
Dương Nhược Lâm lại đưa một viên thần ngọc cho Từ Lạc:
- Pháp môn tu luyện Âm Thần tên là Liêm Trinh Luyện Thần Thiên, chính ngươi trở về có thể tự quan sát rồi lĩnh hội. Tinh cung của chúng ta cũng có Liêm Trinh Họa, ẩn chứa oán niệm của Liêm Trinh thần vận, có thể phụ họa quan ngộ. Nếu như ngươi cần thì ta có thể đưa ngươi đi. Ta cảm thấy... Ngươi không cần. Chờ ngươi kế thừa Liêm Trinh chi tâm, lại tu luyện Liêm Trinh Luyện Thần Thiên sẽ làm chơi ăn thật...
Từ Lạc nhận lấy thần ngọc, tế ra thần thức tra xét.
Quả nhiên là một bộ pháp môn tu luyện Âm Thần.
Có thể do quá bất ngờ.
Từ Lạc sờ sờ mặt mình, hoài nghi có phải mình trông tương đối tuấn tú, mị lực quá lớn hay không. Cho nên mới khiến Dương Nhược Lâm tốt như vậy?
Bằng không... thứ này không giải thích được.
Cho dù thật sự là ngốc bạch ngọt, nàng cũng quá ngốc quá ngây thơ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận