Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 164 - Yêu ma quỷ quái tề tụ một đường.



Chương 164 - Yêu ma quỷ quái tề tụ một đường.




Khi Từ Lạc tiến vào.
Tất cả mọi người.
Có một cái tính một cái, đều không ngoại lệ, toàn bộ nhìn sang.
Huyết sát như lửa, thiêu đốt hừng hực.
Cả tòa đại điện, giống như biển máu đang sôi trào, càng như biển lửa đang gầm thét.
Biển lửa huyết sát đầy trời, ẩn chứa sát hỏa kinh khủng mênh mông mãnh liệt.
Lúc mới vào, Từ Lạc nhất thời không thể hiểu nổi vì sao tất cả những người này đều khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Bây giờ hắn đã hiểu.
Ở chỗ này, động một cái đều sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, chớ nói động đậy một chút, cho dù hít thở một cái, khoanh chân ngồi không làm gì cả, chỉ trong chốc lát như vậy, vì ngăn cản huyết sát, pháp lực trong cơ thể Từ Lạc đã tiêu hao một phần năm.
Trước khi tiến vào, hắn cố ý bổ sung pháp lực tràn đầy, sợ chính là bên trong tiêu hao quá lớn, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp.
Dưới tình huống như vậy, nếu có một kiện pháp y, có thể tiết kiệm rất nhiều pháp lực.
Mà pháp y hung sát của hắn lại là do Đại Hà mỗ mỗ ban cho, để che giấu thân phận, trong thời điểm mấu chốt này không dám mặc ra ngoài, chỉ có thể dùng pháp quang hộ thể chống đỡ.
Nhất là Hắc lão quỷ và Bạch Khô Lâu dưới trướng Bạch Cốt phu nhân cũng ở đây, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Hoàn hảo.
Trong túi trữ vật của hắn không chỉ có hai mươi bình Âm Nguyên Quỳnh Tương mà mỗ mỗ cho, còn có chín vạc lớn chứa đầy âm nguyên tinh hoa.
Cho nên, cũng không hoảng hốt.
Trước mở ra mấy ngụm Âm Nguyên Quỳnh Tương, chậm rãi khôi phục pháp lực.
Nhìn lướt qua Hắc lão quỷ cùng Bạch Khô Lâu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía ba người cách đó không xa, tu vi thực lực của ba người đều là Hóa Khí đại viên mãn.
Mỗi người bên cạnh bọn họ đều cắm ba mặt trận kỳ, mỗi một mặt đều đốt lửa, khói đen bốc lên, Âm Quỷ chi linh hẳn có thực lực Hóa Khí trung kỳ.
Hắc lão quỷ và Bạch Khô Lâu là môn nhân của Bạch Cốt phu nhân, như vậy ba người này có lẽ là môn nhân của Quỷ Chúc đại lão gia?
Lại nhìn hai vị nam tử khôi ngô cao lớn, hai người đều khiêng một cái đỉnh lớn, không biết có phải là môn nhân của Bạch Mục lão thái gia hay không.
Những người này cách cửa tím cũng không xa, hơn nữa nhìn ai cũng suy yếu hơn, kiên trì đến bây giờ, sợ rằng đã có chút không chịu nổi.
- Ta có chín vạc lớn âm nguyên tinh hoa, có thể bồi bổ bất cứ lúc nào, tạm thời không cần lo vấn đề pháp lực khô kiệt, bắt chẹt những người này hẳn không thành vấn đề.
Tâm niệm Từ Lạc như điện, quan sát tình huống bên trong đại điện.
Sau đó lại đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Chính giữa đại điện, một cái giếng.
Trong giếng huyết thủy sôi trào, giống như một huyết tuyền, biển huyết sát của cả tòa đại điện đều từ trong giếng này phun ra.
Nhìn chung quanh giếng máu, chín cây trận kỳ hộ đạo phiêu hốt bất định của nam tử trung niên, chờ một chút, gia hỏa này không phải người, giống Hắc lão quỷ, đều là Âm Quỷ.
Lão giả gầy như que củi, mặt trắng bệch kia cũng không phải người, toàn thân tản ra tử khí, chẳng lẽ là cương thi?
Không thể nào?
Trong ấn tượng của Từ Lạc, Xích Luyện Tông cũng có rất nhiều tu sĩ đi con đường luyện thi, hơn nữa còn không ít, những tu sĩ luyện thi kia, những cương thi tế luyện, nguyên một đám hung tàn uy mãnh, đao thương bất nhập.
Nhưng mà.
Cương thi căn bản không có ý thức của mình, giống như Âm Quỷ, chỉ bị tu sĩ khống chế.
Lão đầu nhi kia nhìn không giống cương thi không có ý thức.
Tiếp tục nhìn lướt qua.
Vị nữ tử kia da trắng nõn nà, mặt như hoa đào, là một vị mỹ nhân ngọc ngà tinh xảo, cầm một chiếc Bạch Cốt Tán, cười tủm tỉm nhìn qua.
Cách giếng máu gần nhất là một đoàn khói trắng, khói trắng không ngừng biến hóa, hóa thành một khuôn mặt to âm trầm, ngũ quan theo khói trắng diễn hóa mà vặn vẹo, nhìn càng quỷ dị.
Bốn người này là ai?
Âm Quỷ?
Cương thi?
Khói trắng?
Ngọc mỹ nhân?
Không biết vì cái gì, Từ Lạc hoài nghi ngọc mỹ nhân kia dường như cũng không phải người, ít nhất, trên người không có khí tức của người, ngược lại lộ ra một loại khí tức yêu quái?
Có lẽ là.
Cũng có lẽ không phải.
Từ Lạc cũng không rõ ràng lắm, hắn nhập ma đạo mới hơn một năm, hắn ở trong nghề này vẫn là một tân thủ, rất nhiều thứ chỉ có kiến thức nửa vời, tin vỉa hè.
- Tình huống có chút loạn...
Từ Lạc khoanh chân ngồi ở trước cửa tím, không tiến lên phía trước, tình huống không rõ ràng, hắn cảm thấy làm tiểu trong suốt tốt hơn một chút.
Đột nhiên!
Cánh cửa màu tím lập loè, tạo nên một vầng sáng.
Sưu!
Lại có một người xông vào.
Là một tên hói.
Một lão già hói đầu.
Nhìn thấy lão hói, Từ Lạc quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, thậm chí hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không.
Cho đến ngày nay, hắn còn nhớ rõ, hơn hai tháng trước, ở trong hắc đàm đoạt ấn lệnh, chính mình dùng đầu quỷ Phệ Nguyên Đinh giết chết một lão hói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận