Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 523 - Thiên Ma Pháp Thân chân chính



Chương 523 - Thiên Ma Pháp Thân chân chính




Lông trắng bay đầy trời, giống như tuyết địa ngục nuốt thọ đoạt nguyên. Nơi nó đi qua là hoa cỏ cây cối điêu tàn khô héo, vạn vật suy kiệt mà suy vong.
- Đây... có chút không đúng!
Âm Nha nhìn chằm chằm Từ Lạc. Càng nhìn càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
Cùng là Thiên Ma Pháp Thân và chín khiếu cung.
Mặc dù năm đó Quỳ Âm lão tổ cũng một thân u hỏa khói đen, nhưng cũng chỉ là u hỏa khói đen mà thôi. Cũng không phát ra tiếng nổ lốp bốp như vậy.
Còn cả đám khói đen kia nữa, chưa từng có âm thanh quỷ khóc thần gào.
Đặc biệt là Thiên Sát Hôi Tẫn, nó không giống như Từ Lạc nuốt thọ đoạt nguyên.
Làm cho Âm Nha không thể hiểu nhất là.
Tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, khi tu vi càng cao, mở ra càng nhiều khiếu cung, Pháp Thân quả thật không ngừng thăng hoa, khí tức cũng càng thêm siêu phàm thoát tục.
Chuyện này rất bình thường.
Vấn đề là.
Khí tức trên người tiểu tử Từ Lạc này quá siêu phàm, quá thoát tục!
Ngươi là tu sĩ Ma đạo, lại còn tiên hơn cả tu sĩ Tiên đạo!
Nhớ tới Quỳ Âm lão ma.
Mặc dù một thân pháp lực rất mạnh, nhưng tràn ngập tạp chất.
Trái lại tiểu tử này có pháp lực tinh thuần gần như không có một chút tạp chất, xưng là pháp lực không tỳ vết cũng không quá.
Rốt cuộc tiểu tử này tu luyện thế nào.
Mọi người đều biết tu sĩ Ma đạo tu luyện hoàn toàn dựa vào tài nguyên âm hồn. Cho nên pháp lực vô cùng vẩn đục, hơn nữa thứ này tu luyện càng cao chỉ sẽ càng vẩn đục, không thể nghịch chuyển.
Âm Nha tự nhận mình cũng là kẻ từng gặp thế giới, nhưng trước nay chưa từng thấy tu sĩ Ma đạo pháp lực không tỳ vết. Cho dù một người cũng không có.
Cho dù là tồn tại ngạo thị thiên hạ như nương nương cũng không có pháp lực tinh thuần không tỳ vết như vậy.
Nếu chỉ như thế, Âm Nha cũng không ngẩn người.
Thực ra khí tức trên người Từ Lạc ngoại trừ siêu phàm thoát tục còn lộ ra một loại thần thánh.
Một tu sĩ Ma đạo.
Hơn nữa còn là một tu sĩ Ma đạo dựa vào hấp thu âm hồn trưởng thành.
Không chỉ có pháp lực tinh thuần không tỳ vết, ngay cả khí tức cũng siêu phàm thoát tục thì cũng thôi đi.
Tại sao còn có khí tức thần thánh?
Cái này chẳng khác gì một đóa hoa sen trắng mọc trên đống nước bẩn?
Đây chính là khí tức thần thánh!
Không dính chút nào với Ma đạo!
Xưa nay, chưa từng nghe nói qua, trên người tu sĩ Ma đạo nào còn có khí tức thần thánh. Đừng nói tu sĩ Ma đạo, ngay cả là tu sĩ Tiên đạo cũng có thể tu ra khí tức như vậy đã ít càng thêm ít.
Chờ chút.
Khí tức người này... Sao cảm thấy còn có chút mùi Phật?
Đây là cái quỷ gì?
Âm Nha hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm hay không, hắn gãy đầu trọc, tiếp tục nhìn, tiếp tục cảm ứng.
Đúng vậy!
Chính là mùi Phật.
Hơn nữa mùi Phật trong khí tức của hắn còn mãnh liệt hơn.
Rốt cuộc tình huống gì xảy ra với hắn, sao ngay cả mùi Phật cũng có.
- Không phải...
Cuối cùng cũng có thể cảm thấy.
Âm Nha thật sự không nhịn nổi.
Có thể là quá mức quỷ dị, quái dị khiến cho nó cảm thấy khó hiểu. Thế nên giọng nói trở nên tinh tế hơn:
- Ta nói tiểu tử, trên người ngươi tại sao có khí tức thần thánh? Hơn nữa... Còn có mùi Phật mãnh liệt như vậy?
- Khí tức thần thánh? Có sao...
Từ Lạc nhìn bản thân nhưng không cảm thấy khí tức gì. Hắn cũng không biết đây là thứ gì, ngược lại là hai chữ mùi Phật khiến hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
- Đúng rồi, tiểu nha tử, có chuyện ta đang muốn hỏi ngươi.
- Chuyện gì?
Đột nhiên Âm Nha ngẩn ra phản ứng lại chất vấn:
- Chờ đã, ngươi gọi ta cái gì? Tiểu nha tử? Ta nói tiểu tử ngươi chán sống hay sao?
- Gọi tên mụ, không phải gần gũi hơn sao!
- Gần gũi cái rắm gì vậy! Ta nói tiểu tử! Có phải ngươi lấy cớ mở ra chín đạo khiếu cung, cho rằng bản thân có bản lĩnh lớn? Bắt đầu không đặt lão tổ ta vào trong mắt?
- Sao có thể!
- Hừ! Nói cho ngươi biết tiểu tử! Đừng đắc ý với ta! Bằng không lão tổ sẽ dạy ngươi làm người!
- Được được được!
Từ Lạc cười cười đi ngang qua, hỏi:
- Lão tổ, ngươi có từng nghe nói về Đại Nhật Kinh?
Nghe thấy ba chữ “Đại Nhật Kinh”, Âm Nha nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Thế nào?
- Rốt cuộc ngươi có biết hay không.
- Đương nhiên biết, lão tổ cái gì không biết? Không phải là Đại Nhật Kinh thôi sao, thần thánh bảo điển của Phật môn Mật tông, ngươi hỏi việc này làm gì, hả?
Đang nói chuyện, Âm Nha đột nhiên ý thức được gì đó, trừng mắt nhìn Từ Lạc:
- Ngươi... Ngươi... khí tức trên người còn có mùi Phật. Ngươi... Tiểu tử... Sẽ không... Ngươi sẽ không tu luyện Đại Nhật Kinh đấy chứ?
Từ Lạc suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu.
Ở thế giới này hắn không có bằng hữu gì, càng không biết cao nhân tiền bối gì cả.
Có thể dạy cho hắn cũng chỉ có Âm Nha đầu trọc trước mắt.
Thế là nói ra chuyện kết giới thượng cổ trong Lão Kim Câu.
- Thứ này chính là phật châu của vị cao tăng đắc đạo kia. Nghe những đại tu sĩ Trúc Cơ kia nói hình như là xá lợi gì đó?



Bạn cần đăng nhập để bình luận