Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 312 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay. (2)



Chương 312 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay. (2)




Cái quỷ gì thế này?
Trong mộng còn có tiếng đàn sao?
- Tiếng đàn này thật quen thuộc...
Từ Lạc theo tiếng đàn sâu thăm thẳm đi tới giữa sườn núi Vô U Sơn, nơi này cứ như là một biển hoa, nơi nơi đều là hoa hồng nở rộ.
- Ta nhớ ra rồi...
Nhìn biển hoa nũng nịu này, Từ Lạc căn cứ vào ký ức lẻ tẻ, dần dần nhớ tới hình như mình và vị thị thiếp phong tình vạn chủng kia mỗi ngày đều sống mơ màng, trải qua hết phong hoa tuyết nguyệt.
- Cái này không đúng...
Từ Lạc càng cảm thấy có chút không đúng:
- Cảnh trong mơ này rốt cuộc là giấc mộng do chính ta tưởng tượng ra, hay là giấc mộng trong khúc nhạc của Khương Sơ Tầm?
Đi vào biển hoa.
Trong đó có một tòa lương đình.
Một tòa lương đình màu đỏ.
Trong đình có một bóng hình xinh đẹp đang đánh đàn.
Thấy vậy.
Từ Lạc cảm thấy rất ngạc nhiên, mặc dù hắn không thấy rõ bóng hình xinh đẹp kia, nhưng hắn dám khẳng định, bóng hình xinh đẹp kia chính là thị thiếp phong tình vạn chủng trong giấc mơ.
Giấc mộng này... có phải quá thật hay không?
Còn có thể gặp tình nhân cũ trong đại mộng?
Cùng lúc đó,
Tiếng đàn thăm thẳm chợt ngừng lại.
Hoa đình đỏ.
Hình ảnh xinh đẹp phát hiện ra điều gì, nhìn chằm chằm hóa thân thần thức của Từ Lạc, dùng một giọng nói vô cùng kinh ngạc và kích động hỏi:
- Thật là ngươi??
Nghe vậy.
Từ Lạc ngẩn người, trong nháy mắt ý thức được đây tuyệt đối không phải là mộng cảnh của mình, càng không phải mộng cảnh do những ký ức mơ hồ trong đại mộng tạo ra. Nếu không thì đạo bóng hình xinh đẹp này không có khả năng còn ý thức được bản thân!
Nhưng nếu như không phải mộng cảnh do chính mình tưởng tượng ra.
Vậy thì...
Đột nhiên.
Từ Lạc ý thức được một chuyện đáng sợ.
Hay nói cách khác... Cảnh trong giấc mơ này là do Khương Sơ Tầm tạo ra từ khúc nhạc?
Thế nhưng!
Tại sao nàng có thể diễn hóa ra Vô U Sơn trong đại mộng chứ?
Lộp bộp!
Từ Lạc nhớ tới đại sư huynh từng nói Khương Sơ Tầm luôn chờ một người trong mộng, một người trong mộng có thể nghe hiểu ý trong khúc nhạc, chỉ có hiểu ý trong khúc mới có thể gặp Khương Sơ Tầm trong mộng.
Người trong mộng?
Vô U Sơn?
Thị thiếp phong tình vạn chủng trong mơ kia, vậy mà... Không ngờ lại là yêu nữ bá đạo Khương Sơ Tầm?
Từ Lạc kinh ngạc!
Thật kinh ngạc!
- Một năm... Ròng rã một năm, ta tấu một năm ở Thiên Âm Lâu, rốt cuộc cũng để ta chờ được ngươi!
Nếu như mới vừa rồi còn không dám xác định, vậy thì khi bóng hình xinh đẹp phong tình vạn chủng nói ra những lời này, Từ Lạc đã khẳng định trăm phần trăm, Khương Sơ Tầm chính là thị thiếp trong đại mộng của mình.
Trời ơi!
Từ Lạc choáng váng, đứng im không biết làm sao.
- Một năm qua, ta ngày nhớ, đêm mong, vẫn luôn muốn biết nam nhân trong đại mộng lần trước là người thế nào! Ta cũng rất muốn biết, phu quân khiến ta hầu hạ không biết bao nhiêu năm tháng trong đại mộng là người ra sao!
- Phu quân!
- Nói đi!
- Ngươi!
- Là!
- Ai!
Từ Lạc hoảng hốt.
Hắn muốn trở về.
Vấn đề là.
Làm sao trở về?
Không phải ta đã kết thúc cảnh mộng chết tiệt này rồi sao?
Chỗ rách nát này ngay cả cửa cũng không có!
- Ha ha ha... Phu quân, cảnh mộng lộng lẫy, ặc, đừng rời đi...
Có lẽ là đoán ra suy nghĩ trong lòng Từ Lạc, Khương Sơ Tầm cười như hoa, cười khiến Vô U Sơn nở ra từng đóa hoa tươi yêu diễm, cũng cười cả tòa mộng cảnh không ngừng vặn vẹo, mưa hoa rơi đầy trời.
Nhìn giấc mộng vặn vẹo, lại nhìn mưa hoa bay đầy trời, Từ Lạc đột nhiên nghĩ đến một phương pháp rời khỏi mộng cảnh, tung người nhảy lên, vung nắm đấm đập về phía bóng hình xinh đẹp Khương Sơ Tầm.
- Muốn gạt bỏ thần thức hóa thân của ta, phu quân nha... Ngươi thật lạnh lùng vô tình như trong giấc mơ.
Khương Sơ Tầm lóe lên tạo thành một cái bóng xinh đẹp, hai cánh tay vung vẩy, mưa hoa bay đầy trời như sao băng rực rỡ hạ xuống. Từ Lạc cũng không thèm nhìn, một quyền đánh ra, khói bụi bay tứ tung.
Hai người đều là hóa thân thần thức.
Trong mộng cảnh, pháp lực vô dụng.
Liều mạng là thần thức, cũng là tinh thần.
Là xem ai thần thức cường đại, ai có càng nhiều tinh thần.
Vừa vặn không khéo.
Từ Lạc tu luyện Thần đạo.
Ở thế giới hiện thực, hắn ta có lẽ không phải đối thủ của Khương Sơ Tầm.
Nhưng nếu ở thế giới trong mơ, so thần thức, thật ngại, hắn tuyệt đối không sợ.
- Con quỷ nhỏ!
Một quyền chấn vỡ mưa hoa đầy trời, Từ Lạc tự tin bùng nổ, phát ra tiếng cười gian âm hiểm, không nói hai lời, vung nắm đấm điên cuồng nện xuống.
- Hay cho ngươi lòng lang dạ sói, trong đại mộng, chúng ta sống mơ màng đến chết, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ngươi còn đặt biệt danh gọi ta là tiểu bảo bối. Nhưng chỉ một năm mà thôi, gặp lại lần nữa, không những muốn thần thức trấn giữ, còn gọi ta là con quỷ nhỏ?
Khương Sơ Tầm tức giận, phẫn nộ quát:
- Ngươi là nam nhân thối đáng chém ngàn đao! Còn dám gắp tâm hiểm ác sao?
Hai người dùng thần thức hóa thân, chém giết trong mộng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận