Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 420 - Hoàng Cân Lực Sĩ  (3)



Chương 420 - Hoàng Cân Lực Sĩ  (3)




Từ Lạc vốn cho rằng ra tay cướp đoạt đều là tu sĩ Ma đạo. Lúc bắt đầu ra tay mới ý thức được không phải chuyện như vậy. Từ Pháp Thân của những người này, đa phần đều là tu sĩ bên Tiên đạo.
Không biết là tu sĩ của tiểu môn phái nào.
Hay là một ít tán tu?
Cũng hoặc tu sĩ đại tông giả bộ?
Hơn nữa.
Thực lực của những người này quả thực không tầm thường!
Trong đám người.
Từ Lạc vừa rút lui theo đại quân Kim Hà Tông vừa ngăn cản. Trên người hắn không có hào quang, cũng không tế ra pháp thuật hộ thể, cũng không tế ra bạch cốt đại kiếm. Mà là dựa vào Thiên Ma Pháp Thân mạnh mẽ, tay không tấc sắt, đục nước béo cò, chủ yếu vẫy nước!
Ngao!
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Sau khi hơn mười vị tu sĩ Ma đạo tế ra Pháp Thân, có người bốc lên quỷ hỏa màu máu, cả người giống như một con huyết quỷ, cũng có người cả người mọc ra một thân cây tráng kiện giống như xúc tu.
Vừa nhìn đã biết là tu sĩ đồng môn Xích Luyện Tông nhà mình, nhìn thực lực tu vi này, ít nhất cũng phải là một vị lão gia ngoại môn.
Hử?
Phát hiện có điều gì đó không đúng.
Nhìn sang.
Lập tức kinh ngạc!
- Đó là cái quỷ gì!
Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ ánh vàng lóng lánh, tay cầm hai cây búa hỏa diễm, một đường quét ngang, một búa hạ xuống, lại đập một tu sĩ cảnh giới Pháp Thân tan xương nát thịt ngay tại chỗ.
Đây không giống tu sĩ Ma đạo.
Chẳng lẽ là tu sĩ Tiên đạo?
Tiên đạo còn có thứ này sao?
Ầm!
Răng rắc!
Quái vật khổng lồ này nhìn cao hơn hai ba trượng, như thiên thần hạ phàm, lực lớn vô cùng, vung vẩy hai búa, trong chớp mắt bên Kim Hà Tông có bảy tám tu sĩ bị hắn đập chết đi sống lại.
Chờ chút! Không chỉ một con quái vật khổng lồ, mà là mười hai con.
- Cẩn thận Hoàng Cân Lực Sĩ!
Tiếng kêu của Tư Linh Vũ truyền đến.
Trong lòng Từ Lạc rất ngạc nhiên và nghi ngờ.
Hoàng Cân Lực Sĩ là cái quỷ gì?
Trong ấn tượng.
Thứ này hình như là một loại khôi lỗi Tiên đạo có danh tiếng rất lớn!
Ầm!
Đoàng đoàng đoàng đoàng
Loạn rồi.
Trong trường hợp này loạn thành một đoàn, có thể nói là loạn chiến.
- Dám đánh chủ ý lên ta!
Mắt thấy một Lực sĩ Hoàng Cân vung búa đánh về phía mình, Từ Lạc tay mắt lanh lẹ, trực tiếp nhảy lên. Không ngờ, hắn tránh qua búa này, một búa khác nện xuống đầu hắn.
Từ Lạc nhấc một tay lên, trực tiếp nắm lấy búa lớn hỏa diễm, năm ngón tay dùng sức, rắc một tiếng, lập tức bóp nát búa lớn.
Gào...
Hoàng Cân Lực Sĩ phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ. Đôi mắt bốc lên ngọn lửa màu vàng. Đột nhiên, Từ Lạc lập tức cảm thấy quỷ dị, cả người nóng rực như rơi vào biển lửa. Hoàng Cân Lực Sĩ há to miệng, miệng phun lửa, lửa cháy hừng hực bao phủ lấy hắn.
Từ Lạc không biết thứ này còn có thủ đoạn gì. Hắn không do dự bước ra một bước, lập tức tới. Bàn tay hắn bật lên, năm ngón tay mở ra.
Một chưởng đánh xuống.
Bành...
Chấn động khiến thân hình Hoàng Cân Lực Sĩ bất ổn.
Bành!
Chưởng thứ hai hạ xuống.
Thân hình Hoàng Cân lực sĩ vặn vẹo mơ hồ.
Bành!
Chưởng thứ ba hạ xuống.
Trận nổ lớn quái vật khổng lồ cao hơn hai trượng bị đánh tan biến.
Loạn rồi!
Đánh nhau, cả sơn cốc loạn thành một nồi cháo.
Chỉ có thể phân biệt tu sĩ Tiên đạo và tu sĩ Ma đạo, nhưng không phân rõ địch ta.
Dù sao rất nhiều tu sĩ Tiên đạo cũng đang cướp!
Cướp cái gì?
Cướp dĩ nhiên là Tiểu Kim Quả.
Cướp ai?
Nghe nói là tu sĩ Kim Hà Tông.
Vấn đề là, mấy người tu sĩ Kim Hà Tông như thế này, Tiểu Kim Quả Nhi rốt cuộc đang ở trong tay ai?
Hắn không biết.
Càng hỗn loạn hơn chính là, nhiều tu sĩ Tiên đạo hỗn chiến cùng một chỗ như vậy, căn bản không phân biệt được, ai là tu sĩ Kim Hà Tông.
Nhìn ai cũng giống nhau, xem ai cũng không giống, trên đầu tu sĩ Kim Hà Tông cũng không có ba chữ Kim Hà Tông.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Lại có một cây Tiểu Kim Quả Thụ xúc động cấm chế thiên nhiên.
Thấy vậy, phần đông người lập tức ngã xuống.
Nhân lúc này, đám người Hồng Đại Sơn, Tư Linh Vũ, Vạn Vân Phi chạy trốn nhanh.
Từ Lạc vốn định ở lại, xem có thể cướp thêm một cây Tiểu Kim Quả Thụ hay không, nhìn hai ba Trúc Cơ đại tu, còn có một đám cao thủ Pháp Thân rậm rạp đang đánh nhau ở đó. Nghĩ lại vẫn là thôi đi, làm người phải biết đủ. Đã có hai cây Tiểu Kim Quả Thụ rồi, không cần mạo hiểm nữa, mình ăn thịt cũng phải để lại chút canh cho người ta uống.
Đi theo đội ngũ Kim Hà Tông chạy trốn, cho đến khi đi tới một nơi an toàn, phát hiện không có ai đuổi theo, lúc này tảng đá trong lòng mọi người mới chậm rãi rơi xuống.
Có lẽ một trận chiến vừa rồi quá mức hung hiểm, cũng có thể khiến không ít tu sĩ đồng môn bị thương, sắc mặt của mọi người trông không tốt lắm.
Đội ngũ vốn dĩ có hơn năm mươi người, sau này ở sơn cốc lại gặp phải không ít đồng môn, có khoảng hơn một trăm người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận