Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 250 - Một người độc bá Thuần Nguyên linh khí. (2)



Chương 250 - Một người độc bá Thuần Nguyên linh khí. (2)




Ma đạo Pháp Thân của nàng, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, chỉ có thể đúc ra một đạo khiếu cung.
Cho đến hôm nay.
Nàng đã có năm đạo khiếu cung, mở ra gần hai ngàn khiếu quan.
Đến lúc này, trong những tu sĩ tham gia đại điển có ai linh căn xuất sắc hơn mình, tu vi cao và nhiều khiếu huyệt hơn hay không, Vân Nghê tiên tử không biết. Nhưng có một điểm nàng rất chắc chắn cho dù thật sự có thì cũng không thể mạnh hơn mình bao nhiêu.
Càng không có tốc độ hấp thu như vậy.
Thậm chí nàng không tưởng tượng ra.
Là dạng linh căn gì, là dạng Pháp Thân gì lại có thể tốc độ hấp thu khủng bố như vậy.
Không có!
Trong thiên địa hẳn là không có người nào có tốc độ hấp thu khoa trương như thế.
Bởi vì đây cũng không phải vấn đề thu nạp mà còn vấn đề luyện hóa.
Cho dù ngươi thu nạp nhanh hơn nữa, luyện hóa không được, chẳng những vô dụng, thậm chí có thể tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì đan điền vỡ tung, nặng thì nổ tung ngay tại chỗ.
- Nhưng nếu không phải có người thu nhận, vì sao linh khí trong Nguyên Linh Cốc lại trôi qua nhanh như vậy...
Không biết.
Vân Nghê tiên tử nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Nàng vốn muốn tiếp tục hấp thu.
Thế nhưng tốc độ trôi qua của Thuần Nguyên linh khí càng lúc càng nhanh.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì...
Vân Nghê tiên tử đứng lên, cảm ứng được nguyên khí tinh thuần tìm kiếm nguyên do trôi qua.
Càng cảm nhận, nội tâm càng khiếp sợ, càng cảm thấy khó tin.
Nàng phát hiện Thuần Nguyên linh khí trong toàn bộ sơn cốc giống như bị một vòng xoáy cắn nuốt.
Tới gần.
Ngày càng gần.
Vân Nghê tiên tử cảm nhận được khí cơ đi vào trong vòng xoáy của Thuần Nguyên linh khí.
- Lục Trường Thiên độc chiếm chỗ này! Không muốn bị ta tế phiên thì cút ngay!
Vào lúc này.
Lục Trường Thiên ngồi xếp bằng, bên cạnh cắm một mặt Huyết Vân Phiên lóe lên huyết quang, đốt huyết hỏa, bốc lên sương mù máu.
- Là ngươi?
Thấy Lục Trường Thiên, Vân Nghê tiên tử kinh ngạc không thôi.
- Vân Nghê tiên tử?
Lục Trường Thiên nhìn chằm chằm nàng, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng rỡ, ngay sau đó liền hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Tiên tử, mặc dù ta sẽ cầu thân ngươi, nhưng Lục Trường Thiên ta luôn phân chia rõ tư lương và nữ nhân, tư lương là tư lương, nữ nhân là nữ nhân, mặc dù là nữ nhân ta ái mộ, ta cũng sẽ không chia sẻ tư lương!
Lục Trường Thiên đạm mạc nói:
- Nơi đây đã bị ta chiếm đoạt, ta không muốn bị hấp thu, chính ngươi rời đi đi!
...
Vân Nghê tiên tử câm nín không nói nên lời, cũng bị những lời của Lục Trường Thiên chọc cười.
Mặc dù tư chất của Lục Trường Thiên không tệ, cũng tu luyện Pháp Thân đặc thù, nhưng không có khả năng có tốc độ thu nạp khoa trương như thế, càng không có khả năng để cho Thuần Nguyên linh khí đầy trời tụ tập về nơi đây.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên Lục Trường Thiên đang ngồi khoanh chân ở chính giữa vòng xoáy, cũng thu nạp Thuần Nguyên linh khí.
Nhưng tốc độ thu nhận cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
- Lục Trường Thiên, ta hỏi ngươi, vòng xoáy linh khí nơi này xuất hiện khi nào.
- Ngươi không quản được, ta đã nói qua, nơi đây đã bị ta chiếm đoạt, hơn nữa...
Lời còn chưa dứt, đùng một tiếng, trên mặt của hắn dính một cái tát, một tát trực tiếp đập đầu hắn nện xuống đất.
Người ra tay không phải ai khác.
Chính là Vân Nghê tiên tử.
Nàng đứng thẳng người.
Áo bào màu trắng bay phất phới
Tóc dài bay múa.
Còn có tiên khí phiêu nhiên, giống như Thiên Tiên hạ phàm.
Điểm khác biệt duy nhất chính là.
Trên gương mặt tuyệt đẹp của nàng lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
- Ngươi...
Lục Trường Thiên kinh hãi không dứt, đứng lên ngẩng đầu triệu hoán Huyết Vân Phiên vào trong tay. Phút chốc, trên người Vân Nghê tiên tử có một luồng sáng trắng bay lên trời, uy áp khủng bố đè xuống, Lục Trường Thiên không thể động đậy được.
- Đừng dùng lá cờ rách của ngươi chỉ vào ta!
Vân Nghê tiên tử vẫy tay, một đạo ánh sáng màu trắng bao phủ Huyết Vân Phiên. Huyết quang trong nháy mắt ảm đạm, huyết hỏa lập tức dập tắt, sương máu biến mất.
Ba một tiếng.
Vân Nghê tiên tử lại tát Lục Trường Thiên một cái nữa ngã lăn trên mặt đất.
Lục Trường Thiên thẹn quá hóa giận lại bị uy thế ngập trời trên người Vân Nghê tiên tử bao phủ, cả người run rẩy, che gương mặt sưng vù, tức giận nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi... ngươi hỏi thì hỏi đi, tại sao lại đánh người khác!
- Vòng xoáy linh khí này xuất hiện khi nào?
- Ta nào biết được! Ta cảm nhận được Thuần Nguyên linh khí tụ tập về phía này, cho nên ta tới đây.
- Trước khi ngươi tới đây, có ai khác không?
- Không thấy!
Vân Nghê tiên tử đang muốn hỏi, phát hiện Thuần Nguyên linh khí bắt đầu tụ tập về nơi khác, trực tiếp xoay người rời đi.
- Tuyết Vân Nghê! Ngươi đừng cho rằng ta đánh không lại ngươi, Lục Trường Thiên ta chỉ không muốn động thủ với ngươi mà thôi.
- Thật sao... Chờ lão tổ nhà ngươi xuất quan, đừng quên cầu thân với ta, ta chờ ngươi... Xem ta có dám làm ở trước mặt lão tổ nhà ngươi, đánh nát miệng ngươi hay không!
- Ngươi! Hừ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận