Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 748 - Nhất Dược Trang (2)



Chương 748 - Nhất Dược Trang (2)




Trong một lương đình, Đoạn Mai Sinh cầm bút lông, viết gì đó trên một tờ giấy, hắn không ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Ta chỉ có một điều kiện, ngươi chỉ được giao Thái Âm Đan cho Nhất Dược Trang, ta không muốn nhìn thấy chúng xuất hiện ở những nơi khác, không hề muốn!
Hắn nhấn mạnh mấy chữ cuối, ý nhắc, nếu Từ Lạc đưa Thái Âm Đan cho người khác thì tự gánh hậu quả. Từ Lạc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đơn giản là đại lý độc quyền.
- Ngươi cầm cái này, về sau có thể tự do ra vào Nhất Dược Trang.
Đoạn Mai Sinh vung tay, quang hoa lấp loé, Từ Lạc bắt lấy, là một lệnh bài kim ngọc.
Lệnh bài tự do ra vào Nhất Dương Trang? Ha ha! Từ Lạc rất nghi ngờ, có khi nào trong đó giấu ấn ký gì đấy, khống chế hành tung của mình.
Kỳ quái là, sau khi thần thức dò xét xong, cũng không phát hiện ra ấn ký gì, khi hắn còn đang nghi ngờ, thì nghe thấy tiếng Đoạn Mai Sinh vang lên.
- Ta không cưỡng chế, nhốt ngươi để luyện đan cho ta, cũng không phái người theo dõi hay tra hỏi bí phương, ngươi yên tâm đi. Còn lệnh bài này, ngoài giúp ngươi tự do ra vào Nhất Dược Trang, còn có thể cứu ngươi một mạng khi gặp nguy nan khẩn cấp.
Dừng một chút, Đoạn Mai Sinh nói tiếp:
- Ta rất xem trọng đan dược Thái Âm của ngươi. Hi vọng hai người chúng ta có thể hợp tác lâu dài.
Chẳng biết có phải do lăn lộn ở Xích Luyện Tông quá lâu, tiếp xúc với quá nhiều Ma Tu ăn người không nhả xương không, mà giờ chợt gặp kiểu người chính nhân quân tử như Đoạn Mai Sinh, Từ Lạc có cảm giác không quá chân thực, chẳng biết có phải là kẻ nguỵ quân tử không nữa. Từ Lạc không e sợ đám người Ma Tu giết người như ma, kiểu nhìn chính nhân quân tử giảng đạo nghĩa như Đoạn Mai Sinh, lại khiến hắn cảm thất bất an trong lòng.

Khi ra khỏi Nhất Dược Trang, trời đã tối, bên ngoài rộn ràng, đều là những kẻ trung gian của thương hội lớn, còn khá nhiều tiểu thương đến Nhất Dược Trang mua dược liệu.
Nhìn đám người đang chỉ trỏ vào một phi thuyền giữa không trung, bàn tán ầm ĩ, Từ Lạc hiếu kỳ đi tới.
Chỉ thấy có một nữ tử bước xuống từ phi thuyền, dung mạo không quá xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất trong sáng, dễ gần. Mái tóc đen dài thả tự nhiên, quần áo đơn giản sáng màu, chân ngọc để trần, cả người toát ra Tiên Linh Chi Khí như có như không, như hoa sen mới nở, tươi mát tú lệ, không hề trịnh thượng, mà dịu dàng nhu hoà khó tả.
- Đạo hữu, ai đấy?
- Ngươi không biết à?
- Không.
- Tiểu Y Tiên của Đan Hà Cốc!
Nghe được cái tên này, Từ Lạc không ngờ tiểu cô nương đáng yêu trước mắt chính là Tiểu Y Tiên tiếng tăm lẫy lừng.
Trong suy nghĩ, Tiểu Y Thiên đã dựng thành căn cơ đại đạo ở Lâm Lang Động Thiên ở sáu mươi năm trước, tính ra ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi, dung mạo của tiểu cô nương này còn chưa tới hai mươi, có giống bà lão bảy tám mươi đâu?
- Không hổ là thiên kiêu chi nữ nổi danh của đại vực Mãnh Khâu, dưỡng nhan thật tốt, nếu là Tiểu Y Thiên, xem chừng y thuật cao minh.
Từ Lạc vẫn nhớ mấy lão trên Môn Khách Sơn từng nói, sư tôn vị này là Đan Vân Tử. Đan Vân Tử là một đại lão luyện đan, theo lời người của Đan Hà Cốc, thủ nghệ rất cao, vài năm trước còn tập hợp các đan sư ở Đan Hà Cốc luyện chế Trúc Cơ Đan nhị thải.
- Chẳng biết Tiểu Y Tiên có thích tiểu bạch kiểm không, nếu được thì tốt quá…
Từ Lạc lắc đầu, cười tự giễu, cưỡi hạc rời đi.
Ở cửa Nhất Dược Trang, một lão bà khó hiểu nhìn Tiểu Y Tiên, nghi ngờ hỏi thăm:
- Có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Tiểu Y Tiên hơi khác thường, che ngực, nhíu chặt mày:
- Vừa rồi, tim ta đập rất nhanh!
- Tim ngươi?
Lão bà biết tim Tiểu Y Thiên khác với người thường, chỉ không biết vì sao lại đập nhanh.
- Nó… Giống như cảm ứng được cái gì đó.
- Cảm ứng được cái gì?
Tiểu Y Thiên nhìn bên ngoài Nhất Dược Trang, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, sau một hồi, lắc đầu:
- Có thể là ảo giác của ta.
Ban đêm, trăng mờ gió lộng, trên đỉnh Phỉ Thuý Sơn, có một lầu các hoa độc đáo. Nếu là môn khách ở đây thì đều biết, chỗ đó là nơi ở của Lý Ngọc Sinh – chủ quản của bọn họ.
Giờ khắc này, trong một gian phòng, Lý Ngọc Sinh nằm im trên đất, không còn hơi thở, tim ngừng đập, pháp y trên người đã sớm rách nát, da toàn thân nứt toác, đầu cũng biến thành thịt vụn vương đầy đất, chỉ còn một thi thể không chỗ nào nguyên vẹn.
Một lão đầu khoảng năm, sáu mươi tuổi đang ngồi trên giường, tra xét bảo bối trong túi trữ vật.
Người này chính là Từ Lạc, tát một cái, đầu Lý Ngọc Sinh nở hoa tại chỗ, nguyên nhân hắn giết tên đó cũng rất đơn giản.
Hai tháng gần đây, Nam Phong thế gia yêu cầu tất cả môn khách luyện chế rất nhiều đan dược. Từ Lạc luyện tới mệt nhoài, mà Lý Ngọc Sinh còn cắt xén tài nguyên, nên hắn đã làm thịt tên này trong cơn nóng giận.
Kiểm tra túi trữ vật của Lý Ngọc Sinh xong, Từ Lạc vung tay lên, một làn sương mù mỏng manh chợt xuất hiện, giống như một bóng người trong suốt, chính là thần hồn của Lý Ngọc Sinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận