Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 436 - Có ta ở đây, ngươi không chết được. (2)



Chương 436 - Có ta ở đây, ngươi không chết được. (2)




Cho dù ném tín phù ra, trong nháy mắt cũng sẽ bị hỏa diễm của Kim Sơn đốt cháy.
Lui mười ngàn bước mà nói.
Cho dù tin phù thật sự bay lên trên không trung, đến lúc đó đến cũng không chỉ là tu sĩ Kim Hà Tông.
Loại tình huống này ném tín phù gần như tương đương nói cho tất cả mọi người biết, ở đây có kim ngọc năm màu, nhanh chóng tới cướp đoạt.
Hỏa Phong trưởng lão liệu định Vạn Vân Phi sẽ không ném tín phù, Hồng Đại Sơn thậm chí hoài nghi, Hỏa Phong trưởng lão này rất có thể cũng có bản lĩnh để cho Vạn Vân Phi không thể ném tín phù.
- Các vị đạo hữu!
Hồng Đại Sơn chắp tay nói:
- Đây là kim ngọc năm màu chúng ta vất vả lắm mới đào được. Bởi vì kim ngọc năm màu còn chết không ít sư đệ đồng môn. Nhưng mà, kim ngọc năm màu dù sao cũng là vật vô chủ, các vị đạo hữu cũng đến, dựa theo quy tắc cũ của giới tu hành, mọi người chúng ta chia đều, thế nào?
- Tại sao lại chia đều với bọn họ? Đây chính là thứ chúng ta tìm được!
Vừa nghe Hồng Đại Sơn chuẩn bị chia đều với đối phương. Vạn Vân Phi lập tức phản đối. Hắn cũng không muốn chia đều kim ngọc năm màu với người khác.
Đương nhiên là vậy.
Vạn Vân Phi không ngốc, cũng không nói thẳng ra mà là truyền âm mật ngữ.
Hồng Đại Sơn cũng nói mật đáp ứng:
- Vân Phi công tử, bây giờ đối phương đông người, mà mấy người chúng ta pháp lực khô kiệt, căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Ngươi cũng đừng nghĩ ném tín phù tìm giúp đỡ, bọn họ sẽ không để cho tín phù đi ra ngoài.
- Đây chính là kim ngọc năm màu, vẫn là chúng ta tìm trước. Nếu chia đều với bọn họ, chúng ta sẽ chịu thiệt!
- Cũng không có cách gì. Bây giờ chỉ có thể như thế, huống hồ, người ta đồng ý hay không còn không biết. Nếu không đồng ý thì chúng ta...
- Bọn họ dám không đồng ý!
Bởi vì là thiên kiêu kiệt xuất đại chủ phong Kim Hà Tông, Vạn Vân Phi hoàn toàn không đặt Lưu Vân Kiếm Phái vào trong mắt.
Trong suy nghĩ của hắn.
Lưu Vân Kiếm Phái chẳng qua là một tiểu môn tiểu phái mà thôi.
Hắn không để mắt tới bọn họ.
Cho bọn họ thêm lá gan cũng không dám không đồng ý.
Nếu chọc giận Kim Hà Tông, hậu quả căn bản không phải Lưu Vân Kiếm Phái có thể chịu đựng.
Điểm này.
Vạn Vân Phi rất rõ ràng, Hồng Đại Sơn càng hiểu rõ hơn.
Những năm này lang bạt ở bên ngoài, hắn vô cùng rõ phân lượng của Kim Hà Tông.
Cũng biết tiểu môn tiểu phái cũng không dám trêu chọc Kim Hà Tông.
Vấn đề là.
Nơi này là Lão Kim Câu.
Hơn nữa.
Còn ở trong hang núi của một ngọn Kim Sơn.
Nếu như đám tu sĩ Lưu Lưu Kiếm Phái muốn độc chiếm kim ngọc năm màu, bọn họ không có chút biện pháp nào.
Để phòng ngừa sau đó Kim Hà Tông tìm kiếm, nói không chừng bọn họ còn có thể hạ độc thủ, giết chết toàn bộ bọn họ.
Như vậy, vừa có thể độc chiếm kim ngọc năm màu, lại không cần lo lắng Kim Hà Tông tính sổ, cũng không ai biết là bọn họ làm.
Chuyện này vốn không hiếm.
Nhất là ở Lão Kim Câu.
Hồng Đại Sơn không chỉ một lần gặp qua, tu sĩ đại tông bị tiểu môn tiểu phái hoặc tu sĩ thế gia lén lút giết, thần không biết quỷ không hay.
Bây giờ.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện đám tu sĩ Lưu Vân Kiếm phái này còn có chút lương tri, sẽ không cho độc chiếm kim ngọc năm màu, hạ độc thủ đối với bọn họ.
- Được! Vậy theo quy tắc cũ, chúng ta chia đều kim ngọc năm màu!
Hỏa Phong trưởng lão cầm đầu đồng ý, trong lòng Hồng Đại Sơn cũng thở ra.
Đột nhiên.
Hắn lại nhìn thấy Hỏa Phong trưởng lão bắt đầu bố trí cấm chế, phong cấm nơi này, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác không tốt:
- Đạo hữu, ngươi làm gì vậy!
- Trong Kim Sơn long xà hỗn tạp, còn có không ít tu sĩ Ma đạo xấu xa. Lão hủ dùng cấm chế đóng lại nơi đây trước, sau đó chúng ta liên thủ phá vỡ cột đá.
Lời này không có tật xấu.
Hơn nữa.
Phải làm như vậy.
Hồng Đại Sơn muốn phản bác cũng không tìm ra lý do. Vấn đề là, nếu như thật sự bị phong cấm ở đây, đến lúc đó một khi bọn họ nói chuyện không hợp, liền động sát tâm. Đám người mình như ba ba trong rọ, muốn chạy cũng chạy không được.
- Đạo hữu! Chuyện cấm chế nên do ta làm.
Tư Linh Vũ không tin những người này, muốn chủ động nắm giữ những cấm chế này trong tay mình.
- Chỉ là cấm chế, không làm phiền tiên tử, lão hủ rất nhanh có thể phân bố xong!
- Không sao cả!
Tư Linh Vũ trực tiếp bấm pháp quyết, cướp phân bố trước.
Đúng lúc này, Hỏa Phong trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu, năm ngón tay mở ra, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực, chộp về phía mặt của Tư Linh Vũ.
Tư Linh Vũ nhanh tay nhanh lẹ mắt, vung tay ngăn cản, oành một tiếng, bị chấn phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.
- Cẩn thận! Các muốn gì!
Tư Linh Vũ gào thét một cách bất thường.
Hỏa Phong trưởng lão cũng không che giấu nữa, quát lớn đầy nghiêm trọng:
- Ta phân bố cấm chế, các ngươi nhanh chóng giết bọn chúng!



Bạn cần đăng nhập để bình luận