Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 338 - Đây là ma! (4)



Chương 338 - Đây là ma! (4)




Trong phòng.
Trình Trí Viễn nằm rạp trên mặt đất, tóc tai rối bù, gương mặt xanh mét, bả vai truyền đến đau đớn khiến cho cả hắn run rẩy dữ dội. Hắn dùng một tay còn lại ôm lấy miệng vết thương, muốn vận dụng thần lực nhưng lại không có cách nào tụ tinh hội thần. Một thân thần lực đều bị Từ Lạc đạp tan, xương sườn trong ngực càng gãy hết, muốn đứng cũng không đứng nổi.
- A —— tay của ta! Từ Lạc!!! Sư phụ ta là Long Ngọc Sơn Quân, hắn nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!
Trình Trí Viễn gào thét:
- Tất cả tu sĩ Thần miếu Thương Châu chúng ta sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi chờ đó!
- Thật sao...
Từ Lạc đi qua, hắn vươn tay xé đứt cánh tay còn lại của Trình Trí Viễn.
- A!
Trình Trí Viễn kêu lên đau đớn.
Từ Lạc tát một cái!
Bành!
Nửa gương mặt huyết nhục mơ hồ, đầu đập xuống đất.
- A ——
Bành!
Lại một cái tát đánh qua.
Lần này Trình Trí Viễn không kêu được nữa.
Chính xác mà nói không phải không kêu được mà là sợ đến mức không dám gọi nữa, rụt đầu trên mặt đất, phát ra tiếng ô ô.
- Tiếp tục kêu.
Vẻ mặt Từ Lạc lạnh nhạt, lời nói lạnh lùng:
- Gọi Long Ngọc Sơn Quân sư phụ của ngươi đến đây!
Gọi tới?
Trình Trí Viễn sớm ý bị dọa vỡ mật, làm sao còn dám kêu, cả người không nhịn được run rẩy.
- Ngọc kiếm đang ở đó!
Từ Lạc đá hắn ta lên ngọc đài, nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội cướp bóc. Nếu cướp không được, lão tử lại chặt một chân của ngươi!
Trình Trí Viễn tựa vào trên ngọc bích, cơ thể run rẩy càng mạnh. Vừa rồi mới run rẩy vì đau đớn. Bây giờ run rẩy vì sợ hãi, sợ hãi thật sâu. Mặc dù Từ Lạc chậm rãi đi tới, Trình Trí Viễn càng sợ đến mức tiểu tiện không thể khống chế.
- Chỉ bằng chút lá gan này của ngươi, cũng học người ta giết người cướp của!
Từ Lạc vẫy tay một cái, ngọc kiếm bị hắn bỏ vào trong túi.
Đúng lúc này.
Hắn đột nhiên phát hiện ra cái gì, xoay người nhìn xung quanh.
Rất nhanh.
Một đám người liều mạng xông vào.
Có hơn ba mươi người.
Hai người cầm đầu.
Một lão giả tóc xám trắng, mặc một bộ trường bào.
Còn một là nữ tử trung niên.
Chính là Đại trưởng lão của Thần miếu Vân Châu, Thạch Nguyên.
Còn cả Đại trưởng lão Thần miếu Thương Châu, Ngọc Liễu.
Sau khi đoàn người tiến vào cổ tháp, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm những tu sĩ khác, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét thảm thiết nên lập tức tìm đến.
Lúc bọn họ thấy Dương Nhược Lâm và Từ Lạc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng, chỉ là... Khi thấy các tu sĩ Thần miếu khác chật vật nằm liệt trên mặt đất, niềm vui biến mất trong chớp mắt, đổi lại là hoảng sợ, đặc biệt là phát hiện Trình Trí Viễn chặt đứt hai cánh tay, bộ dạng nửa sống nửa chết.
Đại trưởng lão Thạch Nguyên và Ngọc Liễu thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình.
- Đã xảy ra chuyện gì! Đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ các ngươi cũng bị những Âm Quỷ kia truy sát?
Ngọc Liễu trưởng lão chạy qua, sợ hãi đỡ Trình Chí Viễn dậy, hỏi:
- Trí Viễn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Trường lão! Trường lão!
Nhìn thấy Ngọc Liễu Trường Lão, Trình Trí Viễn kích động và thống khổ, sau đó nhìn vào Từ Lạc:
- Là Từ Lạc! Là Từ Lạc! Là hắn chặt đứt cánh tay của ta, ô ô ô ô ——
Cái gì!
Vừa nghe là Từ Lạc làm.
Phản ứng đầu tiên của Thạch Nguyên đại trưởng lão là không thể, nói:
- Có thể có hiểu lầm hay không, Từ Lạc chỉ có tu vi cảnh giới Tụ Ý đại thành, căn bản không phải đối thủ của Trình Trí Viễn.
- Không! Không phải hiểu lầm! Chính là Từ Lạc!
Trình Trí Viễn hét lên một tiếng.
Hai vị trưởng lão đến. Những người khác không dám do dự, sau đó lại hét lên, giận dữ mắng Từ Lạc làm việc ác.
- Đại trưởng lão...
Trong góc.
Đặng Phong đã bị Từ Lạc phế bỏ tu vi, vô cùng chật vật, cố gắng chống đỡ một hơi, run rẩy chỉ vào Từ Lạc la lên:
- Từ Lạc là tà tu! Hắn nhất định là tà tu! Là tà tu làm bạn với Âm Quỷ, tu luyện thần thuật xấu xa...
Tà tu?
Tu luyện thần thuật xấu xa?
Thạch Nguyên trưởng lão khó mà tin được nhìn chằm chằm vào Từ Lạc.
Từ sau khi Từ Lạc gia nhập Thần miếu, không ít người đều nói hắn là tà tu.
Cái gì mà lá cờ da người xương trắng.
Còn chuyên môn tế luyện hắc đỉnh chứa âm hồn nữa.
Còn có người tận mắt chứng kiến, trong miệng mũi của hắn bốc lên khói đen giống như Âm Quỷ.
Lại thêm lai lịch không rõ, thân phận không biết, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, không thấy bóng dáng.
Thạch Nguyên đại trưởng lão cũng có hoài nghi.
Nhưng mà.
Chỉ là hoài nghi.
Thân là Đại trưởng lão Thần miếu, trước khi chưa có chứng cứ tuyệt đối hắn không muốn vu oan cho bất cứ ai.
- Từ Lạc! Ngươi...
Thạch Nguyên đại trưởng lão hít sâu một hơi, chất vấn:
- Thật sự ngươi ra tay đánh... đánh bọn họ thành... thành như vậy sao?
- Không sai! Chính là ta.
Từ Lạc cũng không phủ nhận, hắn trực tiếp gật đầu thừa nhận.
- Tuổi còn nhỏ, ra tay ác độc như vậy!
Bên cạnh, Ngọc Liễu trưởng phẫn nộ, điên cuồng thả thần tuyền ở mi tâm, muốn ra tay báo thù cho Trình Trí Viễn:
- Ta thấy ngươi muốn chết!



Bạn cần đăng nhập để bình luận