Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 472 - Vương bát đản! Quả nhiên là ngươi!



Chương 472 - Vương bát đản! Quả nhiên là ngươi!




Đã xảy ra chuyện gì rồi.
Không biết.
Bất Tứ hòa thượng căn bản không kịp suy nghĩ, bởi vì bản năng cầu sinh nên điên cuồng thôi động pháp lực, vận chuyển Kim Cương Tráo, Huyết Phù Cà Sa trên người càng sôi trào, phòng ngừa vạn nhất, chuông vàng trên tay trong nháy mắt biến lớn, bao phủ Bất Tứ hòa thượng vào trong.
Bóng đêm lóe lên liền biến mất.
Bất Tứ hòa thượng lên tinh thần, tập trung nhìn vào, nhất thời bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Những rễ cây cổ thụ rậm rạp khắp nơi, rễ cây quấn quanh không lọt gió. Hơn nữa rễ cây càng lớn càng kiên cố.
Nhưng mà.
Lúc này lại xuất hiện một khe rãnh nhỏ dài.
Bề ngoài khe rãnh thẳng tắp, nối thẳng với nhau, nhìn giống như một bãi sông cạn.
Đây... Đây là... Đây là...
Bất Tứ hòa thượng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cố nén sự hoảng sợ trong lòng, lại nhìn thấy lão giả đầu trọc.
Không còn!
Đi đâu rồi?
Không rõ ràng lắm.
Chỉ biết vị trí của lão giả đầu trọc, khắp nơi đều là máu tươi và thịt vụn.
Trời ơi!
Một kiếm?
Một kiếm cứ như vậy chém chết lão giả đầu trọc?
Phật chủ ơi!
Tên này rốt cuộc là gì? Hắn muốn làm điều gì!
Bất Tứ hòa thượng luống cuống.
Hoàn toàn luống cuống.
Bất chấp tất cả xông về phía Tuyết Vân Nghê, sợ Từ Lạc lại cho hắn một kiếm!
Cùng lúc đó,
Hai người Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình mặt như tro tàn, thân thể cũng không nhịn được run rẩy lên.
Lúc trước Tuyết Vân Nghê nói người này khi hỗn chiến ở hoang nguyên đánh ra một kích Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy, hai người còn hoài nghi.
Lúc này đây.
Tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói.
Còn lại chỉ có sợ hãi.
Sợ hãi thật sâu!
Nhất là Kiếm Thập Thất, hắn chủ công chính là Đãng Ma Kiếm Kinh, cũng đã tu luyện ra tầng mười lăm, biết rõ uy lực của tầng hai mươi bảy đáng sợ đến mức nào.
Hoa Nam Đình cũng không ngoại lệ. Lúc trước hắn liều mạng dùng thủ đoạn của mình cũng không thể giết lão giả đầu trọc.
Bây giờ lão giả đầu trọc không hề hừ một tiếng, trực tiếp bị người ta một kiếm chém chết.
Chuyện này khiến hắn sợ hãi không hề nhẹ!
Chưa nói đến bọn họ, ngay cả gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tuyết Vân Nghê cũng không còn giọt máu.
Quá mạnh, quá hung tàn!
Quá bạo lực, quá lãnh khốc!
Trước kia.
Nàng chỉ nghe nói qua uy lực Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy, cũng chưa từng gặp qua, cũng không biết uy lực của nó.
Cho đến hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy uy lực của một kiếm tầng hai mươi bảy, Tuyết Vân Nghê mới ý thức được uy lực của Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng, đúng là quá điên rồ.
Càng làm cho nàng cảm thấy sởn cả tóc gáy chính là, kẻ thần bí từ đầu đến cuối không nói một câu, nhìn bình thường không có gì lạ, thình lình lại ở sau lưng cho người ta một kiếm, khiến người ta không thể phòng ngự, không thể ngăn cản, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Keng...
Sau một kiếm của Từ Lạc, hắn thu túi trữ vật của lão giả đầu trọc, ánh mắt hắn lướt qua từng người Tuyết Vân Nghê, sau đó phát ra nụ cười gian xảo nham hiểm.
Cả người hắn đốt u hỏa, bốc khói đen, lơ lửng lông trắng, tay cầm một thanh đại kiếm, nụ cười gian vang lên, truyền vào trong tai, thực sự khiến người ta có cảm giác da đầu tê dại.
Ánh mắt Từ Lạc lại nhìn lên người Bất Tứ hòa thượng.
- Ma, Ma Tử đạo hữu!
Cảm nhận được ánh mắt cực kỳ bất thiện của Từ Lạc, Bất Tứ hòa thượng không ngừng lui về phía sau:
- Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật? Hai người chúng ta ít nhiều cũng quen biết, bần tăng còn tốt bụng mời ngươi ăn thịt heo sữa nướng, xem ngươi là bằng hữu, ngươi có thể tha cho bần tăng hay không?
- Đương... nhiên!
Từ Lạc do dự có nên quét sạch Bất Tứ hòa thượng không.
Suy nghĩ một chút.
Vẫn thôi đi.
Nói thật.
Hắn không có nắm chắc chém giết Bất Tứ hòa thượng.
Lỡ như một chiêu không cách nào chém giết.
Ba người Tuyết Vân Nghê tất nhiên sẽ nhân cơ hội này vây quét mình.
- Quan hệ của chúng ta không tệ, chúng ta là bằng hữu.
Nói thế nào đi nữa.
Từ Lạc trực tiếp rời đi, theo khe rãnh nhỏ bé bị ma kiếm chém ra tiến vào bên trong.
Nhìn hắn càng đi càng xa, bốn người ở lại tại chỗ, không dám đi theo, xem ra đều bị uy lực ma kiếm tầng hai mươi bảy dọa sợ hãi.
Có lẽ sâu trong tường cây còn có báu vật.
Vấn đề là.
Hiện tại còn có kẻ đáng sợ như vậy.
Ai dám cướp với hắn?
Không cần nói đến cướp.
Trên nửa đường lại quay lại cho ngươi một kiếm, ai có thể chống đỡ được?
Ít nhất.
Bất Tứ hòa thượng tuyệt đối không nắm chắc, Kiếm Thập Thất và Hoa Nam Đình cũng không có, đặc biệt là trong kết giới kêu trời không thấu, kêu đất chẳng linh, chạy cũng không có chỗ chạy.
Bảo vật dù quan trọng, nhưng mà mạng nhỏ càng quan trọng hơn.
Sau khi Kiếm Thập Thất và Hoa Nam Đình bàn bạc đã quyết định rời đi, bọn họ cũng cố gắng khuyên Tuyết Vân Nghê cùng rời đi. Kế hoạch bây giờ, nhanh chóng tìm kiếm cách rời đi mới đúng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận