Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 113 - Lão tử đến đây! Khặc khặc khặc



Chương 113 - Lão tử đến đây! Khặc khặc khặc




Từ Lạc cười tủm tỉm nói:
- Mỗ mỗ nhìn ta có bộ dạng mi thanh mục tú, hai mắt thanh minh, làn da trắng nõn mềm mại, hơn nữa xương cốt ta cũng tạm coi như cứng rắn, việc cũng tốt, cho nên thu làm môn nhân.
Lý Đại Quang giật mình, ánh mắt nhìn Từ Lạc cũng thay đổi, con đường này hắn rất quen thuộc, Lữ Phi Dương cháu trai kia đi chính là con đường này.
- Ngươi... Tiểu tử đang ăn cơm chùa của mỗ mỗ?
- Chỉ là vận khí tương đối tốt mà thôi.
- Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi cũng dám ăn cơm chùa của mỗ mỗ? Ngươi có mấy cái đầu?
- Cơm mềm nha, ăn của ai cũng giống nhau, hơn nữa, ta cũng tương đối thích nữ nhân khôi ngô hùng tráng.
Từ Lạc đi qua, không muốn nói quá nhiều về đề tài này, hỏi:
- Đại Quang, ngươi bắt đầu đến đây từ khi nào vậy?
- Xuống đây khoảng chừng nửa năm rồi.
- Trước đây có từng thấy qua ấn ký lệnh chưa?
- Một lần đều không có, Vân Hoa lão gia nói núi lửa cũng sắp phun ra ấn ký lệnh, chỉ mấy tháng này.
- Ngươi có biết vì sao những lão gia kia mỗ mỗ không xuống?
- Cái này...
Lý Đại Quang nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói:
- Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói, phàm là tu sĩ mở ra huyền quan một khiếu, một khi bước vào Tiên Thiên, Pháp Thân của bọn họ sẽ rất nhanh mục nát, bị lực lượng thần bí hút vào trong núi lửa, hóa thành một bộ xương trắng.
Lý Đại Quang chỉ chỉ Bạch Cốt Hỏa Sơn ở sâu bên trong:
- Nghe nói những thứ xương trắng này, khi còn sống chính là tu sĩ bước vào cảnh giới Tiên Thiên Pháp Thân.
- Thì ra là như vậy.
Đang trò chuyện, lại có hai người chạy tới.
Người quen ngày xưa, Đoạn Mặc Tuyết và Khương Phi.
Giống như Lý Đại Quang, sau khi nhìn thấy Từ Lạc, Khương Phi lập tức hỏi:
- Bây giờ ngươi là người của Đại Hà mỗ mỗ?
Thấy Từ Lạc gật đầu, Khương Phi nhất thời không biết nên nói cái gì, Đoàn Mặc Tuyết khó tin nhìn chằm chằm Từ Lạc, hỏi:
- Ngươi bây giờ tu vi bao nhiêu? Vì sao có thể bái môn hạ Đại Hà mỗ mỗ?
Từ Lạc không nói gì, trực tiếp quay người rời đi.
Hắn quá hiểu nữ nhân Đoạn Mặc Tuyết này, thuở nhỏ tâm cao ngất, đối với những người không bằng nàng, từ trước đến nay đều khịt mũi coi thường.
- Từ Lạc! Ngươi chờ chút!
Phát hiện Từ Lạc không thèm để ý tới mình, trực tiếp rời đi, Đoạn Mặc Tuyết có chút tức giận, nếu là trước kia, nàng sẽ không chút do dự ngăn cản Từ Lạc lại.
Nhưng bây giờ.
Nàng không dám.
Từ Lạc có thể bái nhập môn hạ của Đại Hà mỗ mỗ, bản thân đã đáng nghi ngờ, trước khi chuyện xảy ra, nàng không dám tùy tiện đắc tội, chỉ chạy tới ngăn trước mặt Từ Lạc, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói:
- Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, vì sao có thể bái nhập môn hạ Đại Hà mỗ mỗ!
Từ Lạc không che giấu, tâm niệm vừa động, quang hoa ảm đạm trên người bỗng nhiên nở rộ lưu chuyển, càng bộc phát ra một cỗ uy thế mãnh liệt mênh mông.
- Hóa Khí tầng bảy!
Khi Khương Phi phát giác được khí tức Hóa Khí tầng bảy trên người Từ Lạc bộc phát ra, hắn bị dọa đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đoạn Mặc Tuyết càng trợn mắt, há hốc mồm, giống như gặp quỷ thần.
- Bằng tu vi Hóa Khí tầng bảy của ta, có đủ hay không?
Khuôn mặt Từ Lạc vốn thanh tú vô hại, giờ phút này lại lạnh nhạt:
- Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta bái nhập Kim Hà tông ba ngày, ngươi đã nói với ta, bảo ta sau này không nên đi tìm ngươi, ở Kim Hà tông ta có xin ngươi một viên linh đan nào không? Có đòi bất cứ lương thực nào chưa? Ngược lại, hai người các ngươi ở linh điền của ta thỉnh thoảng đi ăn chút trái cây, ta có từng nói gì?
Nếu đã ngả bài, dứt khoát nói thẳng cho rõ ràng, hắn cũng không muốn có liên quan gì đến Khương Phi và Đoạn Mặc Tuyết nữa.
- Ta biết hai người các ngươi nhiều năm như vậy vẫn không coi trọng ta, vừa vặn, từ nay về sau, các ngươi đi đường các ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta không ai nợ ai, xem như không quen biết nhau.
Từ Lạc đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một bình bạch ngọc:
- Đây là Âm Nguyên Đan ngươi đưa ta mấy ngày trước, tổng cộng mười viên, trả lại cho ngươi, còn có Khương Phi, hai viên của ngươi!
Dứt lời.
Hắn búng tay, hai viên Âm Nguyên Đan bay vào tay Khương Phi.
- Giao tình ngày xưa của chúng ta, nhất đao lưỡng đoạn, về sau đừng đi tìm ta.
Từ Lạc tự tay bóp cổ Đoàn Mặc Tuyết, kéo nàng đến trước mặt mình, hắn cười lạnh và nói:
- Ngươi trước kia hỏi ta, biết những cây hòe trên Lão Hòe Lĩnh trồng như thế nào hay không? Hiện tại ta có thể trả lời ngươi.
- Tin tưởng ta, Từ Lạc ta ngày đầu tiên tiến vào Lão Hòe Lĩnh đã tự tay trồng sáu cây, trồng hơn một năm, không có 1000 cũng có 800, lão tử trời sinh chính là làm việc này.
- Cho nên đừng chọc ta, bằng không, lão tử tự tay trồng mầm cây hòe lên chín lỗ trên người của ngươi!
Sau đó hắn trực tiếp rời đi.
- Hóa Khí... Tầng bảy…



Bạn cần đăng nhập để bình luận