Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 357 - Tinh cung (2)



Chương 357 - Tinh cung (2)




- Cẩn thận! Hắn chính là Thanh Sát Quỷ Quân!
Giọng nói của Tần lão truyền đến, trong lòng Từ Lạc kinh ngạc.
Đại danh của Thanh Sát Quỷ Quân, hắn tất nhiên từng nghe qua, nghe nói là một Âm Quỷ thực lực cực kỳ khủng bố.
Tại sao tên này lại có thần tuyền?
Âm Quỷ thích phụ thân, điểm này hắn biết.
Nhưng cũng chỉ có thể bám vào trên thi thể mà thôi?
Một khi tu sĩ Thần đạo chết đi, sau khi hồn phi phách tán thì thần tuyền cũng vụt tắt.
Chẳng lẽ Thanh Sát Quỷ Quân còn có thể phụ thân vào người sống?
Không đúng!
Đó không phải là người sống.
Cả người trên dưới không có nửa điểm hơi thở, chỉ có âm khí mãnh liệt của quỷ sát.
- Thần miếu Thương Châu cũng từng có một vị Âm Thần Sơn Quân bị Thanh Sát Quỷ Quân giết chết, hắn nhập vào người Sơn Quân, cũng không biết hắn làm thế nào mà có thể thôn phệ được Âm Thần Sơn Quân, chiếm nhục thân của hắn, dùng quỷ hồn tế luyện thần tuyền của Sơn Quân.
Từ Lạc nghe hiểu.
Thanh Sát Quỷ Quân cũng không chỉ bám vào trên thi thể của một vị Sơn Quân, dường như hắn ta dùng quỷ hồn của mình nuôi dưỡng thần tuyền của Sơn Quân.
- Keng!
Trên Trích Tinh Đài, Thanh Sát Quỷ Quân híp mắt nhìn Từ Lạc và Tần Diệu Đông, phát ra tiếng cười gian âm trầm:
- Lại có hai tên không biết sống chết đến nữa!
Thần miếu Vân Châu bên này. Đinh Sơn Quân liếc nhìn Tần Diệu Đông một cái rồi trầm giọng hỏi:
- Đám người Thạch Nguyên đâu?
Tần Diệu Đông lắc đầu, ra hiệu mình cũng không biết đám người Thạch Nguyên trưởng lão ở đâu.
- Hắn là ai?
- Hắn chính là Từ Lạc của Thần miếu chúng ta.
- Từ Lạc?
Đám người Đinh Sơn Quân nhìn thoáng qua Từ Lạc, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Bọn họ nghe Thạch Nguyên đại trưởng lão nói, Từ Lạc còn trẻ đã đạt tới cảnh giới Tụ Ý đại thành, hơn nữa còn luyện ra năm tầng thần ý của hai đại thần ý.
Biết đây là một nhân tài mới xuất hiện.
Nếu là ngày thường, có lẽ bọn họ sẽ khảo nghiệm Từ Lạc có phải là thiên tài Thần đạo chân chính hay không.
Bây giờ thì sao.
Thật sự không có tâm trạng này.
Trong đầu đều là truyền thừa của tinh cung.
Nói thật.
Rốt cuộc truyền thừa là cái gì.
Bọn họ không biết.
Trước đó.
Sơn Quân của Thương Châu gọi bọn họ tới đây liên thủ diệt trừ Thanh Sát Quỷ Quân, không chỉ có thể đạt được tài nguyên ngọc bích và Thần Ngọc Tinh Thạch trong di tích, sau này cũng có thể cùng hưởng cả tòa cổ tháp.
Nếu không phải Thanh Sát Quỷ Quân nói trong cổ tháp có tinh cung truyền thừa, bọn họ đến bây giờ vẫn mơ màng.
Cũng chính vì tin tức do Thanh Sát Quỷ Quân tung ra nên bọn họ mới ý thức được bị Thần miếu Thương Châu xem bọn họ như vũ khí.
Cho nên.
Trực tiếp xé rách da mặt, không tiếc ra tay đánh nhau.
Cho dù bọn họ cũng biết mục đích của Thanh Sát Quỷ Quân là để cho bọn họ tự tàn sát lẫn nhau. Hắn làm ngư ông đắc lợi, nhưng bốn người Đinh Sơn Quân thật sự tức giận.
Phía xa xa.
Từ Lạc và Tần Diệu Đông đứng ở bên kia Trích Tinh Đài. Từ khi tiến vào, hắn vẫn luôn quan sát khắp nơi, cũng không phát hiện thứ gì như truyền thừa:
- Tần lão, ngươi có biết tinh cung truyền thừa ở nơi nào không?
Tần Diệu Đông bĩu môi, không biết nên tồn tại như thế nào. Nếu có thể, hắn cũng muốn biết tinh cung truyền thừa ở nơi nào, dò xét bốn phía, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Trích Tinh Đài.
- Chuyện này đừng nói ta không biết, chỉ sợ Thần miếu Thương Châu cũng không biết, bao gồm cả Âm Thần Sơn Quân của Thương Châu cũng không biết, Thanh Sát Quỷ Quân biết hay không biết còn là một ẩn số, nhưng mà...
Sau khi dứt lời, Tần Diệu Đông nhìn chằm chằm Thanh Sát Quỷ Quân, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đến muộn, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng lắm, hỏi, người ta cũng không nhất định nói cho chúng ta biết. Ta đoán chúng ta nên nhìn chằm chằm mấy vị Sơn Quân của Thần miếu Thương Châu, bọn họ chắc chắn biết tin tức truyền thừa.
Từ Lạc gật đầu, hắn cũng cho rằng như vậy.
Đột nhiên.
Hắn phát hiện có chút gì đó không đúng.
Phùng Thu Thủy cũng đi tới nơi này, hơn nữa còn đang đứng bên chỗ Sơn Quân của Thần miếu Thương Châu, nhưng chỉ không thấy bóng dáng Dương Nhược Lâm.
- Dương Nhược Lâm chưa vào sao?
- Không rõ lắm, có lẽ lo lắng có nguy hiểm, bảo nàng chờ ở mái vòm.
Có thể sao?
Từ Lạc càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Nếu không có gặp Phi Thiên tiên tử, có lẽ hắn cũng sẽ nhận định như vậy.
Vấn đề là.
Hắn ta đã từng thấy Phi Thiên tiên tử.
Thậm chí hắn hoài nghi bức họa của Phi Thiên tiên tử ở trên người Dương Nhược Lâm.
Nếu Phi Thiên tiên tử thật sự là thần nữ trong truyền thuyết, như vậy nàng nhất định biết chuyện truyền thừa, nếu nàng biết, Dương Nhược Lâm tám chín phần mười cũng rõ ràng, hiện tại nàng cũng không có xuất hiện ở đây.
Ngay khi hắn đang nghi hoặc, trong đầu vang lên một âm thanh.
- Người trẻ tuổi, chúng ta hợp tác một lần, như thế nào?
Hử?
Lại là giọng của Phi Thiên tiên tử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận