Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 602 - Nữ thần bí trong đại mộng kia (2)



Chương 602 - Nữ thần bí trong đại mộng kia (2)




Trong đại mộng năm đó, ngoại trừ Bạch Cốt phu nhân và Khương Sơ Tầm, còn có một nữ nhân bí ẩn phong hoa tuyệt đại.
Nghĩ đến đây, nội tâm Từ Lạc rung động:
- Là ngươi?
- Là ta!
Từ Lạc không đáp lại.
Hai chữ này khiến hắn sợ hãi không nhẹ.
Cho dù trước đó, hắn vẫn luôn tò mò rốt cuộc nữ tử bí ẩn kết thành đạo lữ trong đại mộng là ai.
Nếu như có thể, thậm chí hắn muốn làm rõ đại mộng kia.
Nhưng.
Lúc nữ tử bí ẩn thật sự tìm tới cửa, Từ Lạc càng sợ hãi hơn, sợ hãi nhiều hơn.
Suy nghĩ một chút.
Đối phương không chỉ có thể ở trong Ma quật chuẩn xác tìm được chính mình.
Còn biết thân phận của mình.
Ngay cả Thiên Ma Pháp Thân mà mình tu luyện cũng đoán được.
Nhưng.
Đối phương là ai.
Có thân phận gì.
Người ở phương nào.
Từ Lạc không biết.
Bao gồm cả dáng vẻ nàng ra sao cũng không biết.
Điều này khiến hắn sợ hãi, làm sao không sợ hãi.
Lúc này.
Từ Lạc tâm niệm như điện.
Hắn đang suy tư xem có nên lập tức chạy trốn hay không.
Hắn thật sự không muốn đối mặt với một tồn tại bí ẩn không biết và đáng sợ như vậy.
Nếu chạy thì.
Một lò Huyết Nguyên Châu này, chắc chắn sẽ phế bỏ.
Ba mươi sáu lá trận kỳ và bạch cốt đại kiếm cũng không cách nào tế luyện được.
Xem như toi công, cũng đến không một chuyến.
Nhưng nếu không chạy...
Bị một nữ nhân bí ẩn không biết tên nhìn chằm chằm, sợ rằng chết cũng không biết chết như thế nào nhỉ?
Hả?
Nghĩ lại.
Từ Lạc đột nhiên ý thức được, nếu đối phương muốn giết mình thật sự sẽ không dùng ý niệm trao đổi nhiều như vậy?
Nàng có ý gì?
Sau khi bình tĩnh lại, Từ Lạc thận trọng hỏi:
- Tiền bối... Hiện tại ngươi đang ở nơi nào?
- Đại Ma Sơn!
Đại Ma Sơn.
Lại là Đại Ma Sơn.
Khi đối phương nhắc tới Đại Ma Sơn, Từ Lạc lập tức nhớ tới đại mộng kia.
Trong đại mộng, nữ tử bí ẩn ký ức mơ hồ từng nói sẽ ở Đại Ma Sơn chờ mình.
Đáng chết.
Đây không phải là sự thật chứ?
Từ Lạc mang tâm tình thấp thỏm tiếp tục hỏi:
- Tiền bối, ngài ở Đại Ma Sơn làm gì?
- Chờ ngươi...
Thật tốt!
Đúng là rất tốt!
Lúc mới vào Ma quật, nhìn thấy Đại Ma Sơn, Từ Lạc cảm giác dường như mình đã từng đến, vì nó rất giống ngọn núi trong đại mộng kia.
Có một lần hắn cho rằng là ảo giác, có thể là mình nghĩ nhiều.
Cho đến hiện tại.
Cho đến giờ phút này.
Hắn mới ý thức được không phải ảo giác, bản thân mình cũng không nghĩ nhiều.
Năm đó xuất hiện ở trong đại mộng, Đại Ma Sơn trong Ma quật là thật.
Thế nhưng!
Là cái gì!
Rốt cuộc chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Hay là đại mộng thật sự chiếu vào hiện thực?
- Tiền bối... Vậy đại mộng...
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói đại mộng kia... Là thật?
- Cái gì là thật sự, cái gì là giả?
Nữ tử bí ẩn nói một câu, trực tiếp khiến Từ Lạc ngơ ngác. Chuyện này quá huyền ảo, ngay cả nghĩ cũng lười nghĩ.
Đại mộng có phải thật hay không, hiện tại hắn không muốn biết.
Thầm nghĩ muốn biết đối phương có ý gì.
- Tiền bối, ngài ở Đại Ma Sơn chờ ta làm gì?
- Ngươi... Nói đi?
Từ Lạc lắc đầu, nếu có thể nói, hắn thật sự muốn hỏi một câu. Nếu như lão tử biết còn cần hỏi ngươi?
Chỉ là... Những lời này nghĩ trong lòng là được rồi, đối mặt với nữ tử bí ẩn, hắn cũng không dám hỏi ra.
- Tiền bối, chuyện đại mộng, ký ức của vãn bối rất mơ hồ... Gần như tan vỡ, căn bản không nhớ nổi lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu có chỗ nào mạo phạm tiền bối, còn xin tiền bối xem vãn bối nhỏ tuổi, không nên trách tội.
- Chuyện đại mộng ngươi không nhớ nổi đâu, bản cung nhớ rõ ràng, ngươi từng nói... Nhất định sẽ đến Đại Ma Sơn tìm ta, hơn nữa... Còn từng lập thiên thề, ngươi... quên hay sao?
Ngươi cho rằng ta có bệnh?
Nhất định phải tới Đại Ma Sơn tìm ngươi?
Còn từng lập thiên thề?
Khả năng này là gì?
Từ Lạc thật sự không nghĩ nổi, càng không biết đối phương nói là thật hay giả.
- Tiền bối, vãn bối thật sự không nhớ, có thể nói cho vãn bối hay không, ngài ở Đại Ma Sơn đám vãn bối làm gì?
Sợ chọc giận đối phương, Từ Lạc vội vàng bổ sung nói:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối còn không có ý nghĩa gì khác, chỉ là không nghĩ nổi chuyện đại mộng, còn phải chờ tiền bối báo cho.
- Ngươi đến đây sẽ biết.
...
Từ Lạc ngẩng đầu nhìn Đại Ma Sơn ma khí bàng bạc ở xa xa kia, trong lòng sinh ra hoảng sợ:
- Tiền bối, vãn bối tu vi nông cạn, thực lực thấp kém, sợ rằng... Căn bản không thể nào lên Đại Ma Sơn.
- Ngươi không thử một chút làm sao biết?
- ...
Từ Lạc không dám đi.
Không cần nói cũng biết, hắn không có lá gan này.
Cho dù có cũng không muốn mạo hiểm.
- Ta... Ở Đại Ma Sơn chờ ngươi...
Nữ tử bí ẩn để lại một câu.
Sau đó... liền không nói thêm lời nào.
Từ Lạc thử trao đổi với nàng.
Đáng tiếc.
Đối phương vẫn không trả lời, giống như biến mất.
- Lại là giấc mộng chết tiệt... A?
Từ Lạc cẩn thận nhớ lại, vẫn không có ấn tượng gì như cũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận