Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 479 - Ta biết ngươi



Chương 479 - Ta biết ngươi




Giao thủ với nàng, Từ Lạc có loại cảm giác không dùng được sức mạnh. Thật sự là như thế, cản trở khắp nơi, thực lực hoàn toàn không phát huy được.
Điều khiến hắn bất đắc dĩ nhất là loại pháp khí không biết kia lợi hại cỡ nào, cảm giác giống như chuyên môn chế tạo nhắm vào trận kỳ của hắn. Chỉ cần bị ngọn lửa màu trắng quấn lấy, trận kỳ u hỏa thiêu đốt không nổi, Âm Quỷ cũng không thể diễn hóa.
Từ Lạc dốc toàn lực tế ra Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy tầng, chém không phá pháp tướng tiên đồ kia.
Nhìn thấy những người khác đều đi ra ngoài, trong lòng Từ Lạc vô cùng sốt ruột, một khi kết giới ổn định lại, nếu muốn đi ra ngoài nữa thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
- Tiên tử! Ta cầu xin ngươi, chúng ta ra ngoài trước có được không? Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ bị vây ở đây!
- Không được!
- Như vậy, ta mang Kim Ngọc Nhân Sâm Lô, còn có Hoàng Kim Đại Bổng Chùy toàn bộ chia cho ngươi một nửa, cũng được chứ? Thật sự không được, bốn sáu cũng được! Ngươi sáu, ta bốn!
- Ta không thèm!
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
- Hừ! Nam nhân đáng chết! Ngươi cho rằng ta vì đống thiên tài địa bảo kia sao?
- Vậy ngươi là vì sao?
- Vì sao? Trong lòng ngươi tự hiểu!
Đúng vậy.
Trong lòng Từ Lạc đã biết, dùng ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là vì chuyện đăng môn đại điển.
Nói thật.
Hắn cũng hơi hối hận.
Không hối hận động thủ giết Tuyết Vân Nghê.
Mà hối hận động thủ, không có giết Tuyết Vân Nghê.
Sớm biết Tuyết Vân Nghê mạnh mẽ như vậy thì lúc trước không nên ra tay.
- Tỷ! Chuyện đại điển, đệ sai rồi, đệ xin lỗi tỷ.
- Ngươi gọi ta là thân thích cũng không được!
- Nãi nãi! Ta gọi ngươi là nãi nãi nhé? Lúc đó trong đại điển là ta nhất thời hồ đồ, ta cũng không phải muốn giết ngươi, ta chỉ muốn thử thực lực của mình. Thật sự! Chúng ta không oán không cừu, vì sao ta lại làm thế. Nếu như không tin, ta có thể lập đại đạo thiên thệ! Ta thật sự không có ý muốn giết ngươi.
- Ta không tin! Tên khốn kiếp, lúc ấy ở đăng môn đại điển, ta tốt bụng hợp đạo bồi thân thể của mình. Trước khi đi ngươi còn mưu toan hại ta, sao ngươi có thể vô lương tâm như vậy! Tại sao có thể vô sỉ như vậy? Vô tình vô nghĩa như vậy...
Phía xa xa.
Bất Tứ hòa thượng khoác Huyết Phù Cà Sa, tế ra Kim Chung Tráo, hắn đứng bên cạnh không gian vặn vẹo, chầm chậm không đi ra, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu kịch liệt.
Lúc này, nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ cực điểm của Tuyết Vân Nghê, cả Tứ hòa thượng đều choáng váng.
Vốn dĩ hắn định dùng việc hai người chém giết để tranh cướp thiên tài địa bảo.
Vạn vạn không nghĩ tới, dĩ nhiên là tình sát?
Nghe đi...
Lúc Tuyết Vân Nghê đến đăng môn đại điển, vì hai châu Âm Dương và có một đoạn tình duyên sương sớm?
Phật Chủ ơi!
Hóa ra tiên tử phóng túng như vậy?
Vậy mà chơi như thế?
Hơn nữa còn ở bên trong đăng môn đại điển?
Điều làm cho Tứ hòa thượng khiếp sợ nhất chính là sau khi Vân Nghê tiên tử bị chơi còn bị ném bỏ, không những bị bỏ rơi còn suýt chút nữa bị giết chết?
Trời cao ơi!
Tên kia bị điên sao?
Tuyết Vân Nghê là ai?
Nàng ta là Vân Nghê tiên tử, người có Tiên Thiên pháp tướng siêu phàm!
Đệ tử đích truyền duy nhất của Phong Tuyết Lâu.
Hơn nữa trong Xích Luyện Tông còn là nữ thần trong cảm nhận của vô số nam tu sĩ, đích truyền của các thế lực nội môn, như Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình liếm Tuyết Vân Nghê nhiều năm như vậy, Tuyết Vân Nghê còn lười quan tâm đến bọn họ. Người này ngược lại tốt, không biết đụng vận cứt chó gì, bị Vân Nghê tiên tử chơi một đoạn tình duyên sương sớm, vậy mà hắn còn hạ độc thủ?
Tại sao hắn ta nỡ xuống tay?
Tại sao hắn nhẫn tâm xuống tay?
Bất Tứ hòa thượng cảm thấy mình đã đủ vô tình đủ vô nghĩa.
Cho đến hôm nay hắn mới ý thức được, hóa ra trong thiên hạ còn có người vô tình vô nghĩa hơn cả mình.
- Thật sự là hạn hán chết, úng lụt chết! Tiểu tử này thật sự là...ức chết lão nạp!
Bất Tứ hòa thượng tức giận vô cùng, bất bình thay Vân Nghê tiên tử, hận không thể xông lên bồi hai đao.
Ầm ầm ầm...
Kết giới chấn động lần nữa.
Không gian càng thêm vặn vẹo, hoa văn sóng ánh sáng run rẩy càng thêm mạnh mẽ.
Bất Tứ hòa thượng không dám chờ đợi nữa, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hắn cắn răng một cái, dậm chân, khoác Huyết Phù Cà Sa, mang Kim Chung Tráo xông ra từ không gian vặn vẹo.
...
...
- Vì sao ta cảm giác ngươi rất quen thuộc?
Không biết là gì.
Tuyết Vân Nghê luôn cảm thấy giống như gặp qua Từ Lạc ở đâu đó. Hơn nữa, càng đánh loại cảm giác này càng mãnh liệt, đặc biệt là mặc dù một thân u hỏa bốc khói đen. Nhưng khí chất trên người lại siêu phàm thoát tục. Chính là loại khí chất siêu phàm thoát tục này làm cho nàng cảm thấy quen thuộc gấp bội, luôn cảm thấy giống như từng biết nhau.
Nàng lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai! Có phải chúng ta quen nhau không!



Bạn cần đăng nhập để bình luận