Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 133 - Truyền thuyết về âm thần.



Chương 133 - Truyền thuyết về âm thần.




Mọi người vẫn luôn nghe nói, Quỷ Kiến Sầu rất thần bí, cũng rất cường đại.
Nhưng rốt cuộc mạnh đến mức nào, không ai rõ ràng.
Hôm nay thấy được, mọi người lúc này mới ý thức được, Quỷ Kiến Sầu tồn tại, so với trong truyền thuyết còn muốn đáng sợ hơn nhiều.
Thành viên của đội vệ đội Thần Thánh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài, thiếu chút nữa đã động thủ, đều cảm thấy sợ hãi, may mắn có người nhắc nhở thân phận của Quỷ Kiến Sầu, nếu không nếu thật sự động thủ, sợ rằng mạng nhỏ khó bảo toàn.
- Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ, thực lực siêu phàm, quỷ thần khó dò, quả thực khiến lão phu mở rộng tầm mắt.
Một ông lão râu tóc bạc trắng đi ra, tất cả mọi người đều biết, là người sáng lập vệ đội Thần Thánh, Tần lão.
Gần như tất cả tu sĩ siêu phàm trong toàn bộ Tí Hộ Sở đều do một tay hắn dạy dỗ ra.
Chính chủ đến rồi.
Từ Lạc nhìn Tần lão, giống như nhìn thấy một pháp môn Khu Vật hình người, trong lòng có chút kích động, chắp tay ôm quyền.
Từ Lạc đi theo Tần lão tới một gian phòng khách rộng rãi.
Bài trí bên trong phòng, cổ kính.
Trên bàn gỗ đàn hương màu tím sậm, có để một lư hương, trong lư đốt một nén nhang, khói nhẹ chầm chậm, dưỡng tinh ngưng thần.
- Mới vừa rồi ta thấy tiểu hữu, siêu phàm trên người dường như cũng không phải là thần lực, không biết...
Tần lão ngồi ngay ngắn, râu tóc bạc trắng, mặc một bộ áo bào trắng, bộ dáng có vài phần tiên phong đạo cốt.
- Ta thuở nhỏ theo sư phụ học nghệ, hơn mười năm qua cũng học được một ít đạo thuật, làm cho tiền bối chê cười.
- Đạo thuật? Không biết tiểu hữu sư phụ là...
- Sư phụ ta là một đạo sĩ.
- Đạo sĩ?
Tần lão đang pha trà, trong lòng cả kinh:
- Chính là tiền bối cao nhân của Mao Sơn?
Từ Lạc nhận lấy một chén trà, khẽ nhấp một ngụm, môi thơm, lắc đầu nói:
- Sư phụ ta chưa từng nói thân phận của mình, trước đây ít năm sau khi rời đi, người dạy bảo ta sau này phải tận dụng hết khả năng, trừ ma vệ đạo, trả lại nhân gian một bầu trời tươi sáng.
Tần lão: ...
Thiết Sơn: ...
Ngu Yến Thanh: ...
Có lẽ không nghĩ tới Từ Lạc lại đột nhiên nói ra lời như vậy, ba người đều phi thường im lặng.
Trừ ma vệ đạo, còn trả lại nhân gian bầu trời tươi sang?
Không thể không nói, chí hướng này quả thực không nhỏ.
Cao nhân của Thần miếu đều gánh không được chí hướng lớn như vậy.
- Cái này... Tiểu hữu, sư phụ ngươi hắn...
Mao Sơn rốt cuộc có cao nhân hay không.
Ngu Yến Thanh không biết, Thiết Sơn cũng không biết, kể cả Tần lão cũng vậy.
Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Tần lão tin tưởng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới tận thế, quỷ hồn bay đầy trời, thần miếu có cao nhân, đạo sĩ Mao Sơn xuống núi trừ ma, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
- Sư phụ ta nói đạo thuật đã xuống dốc từ lâu, truyền thừa cũng đã sớm gián đoạn, ở thế giới tận thế, nhiều nhất chỉ có thể đối phó một ít âm hồn, cùng lắm là đối phó hai ba con Âm Linh, vãn bối không có tâm trừ ma, lại không có lực lượng vệ đạo, mấy năm trước ngẫu nhiên tiếp xúc thần lực, tu luyện mấy năm, càng phát giác thần đạo mới là đại đạo chính tông, cho nên lần này không xa ngàn dặm, đến bái phỏng tiền bối, cũng hy vọng tiền bối có thể chỉ điểm một chút.
Từ Lạc rất chân thành.
Ít nhất, khuôn mặt trắng nõn thanh tú kia, một bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại, dù chỉ có một phần chân thành, ở trong mắt người khác cũng là vạn phần thành ý.
- Tiểu hữu còn tu luyện qua thần lực?
- Hiểu sơ một chút, không nhiều, chỉ một chút.
- Không biết hiện tại tiểu hữu tu luyện tới giai đoạn nào?
Từ Lạc không nói gì, nhưng mi tâm lại ngưng tụ thần quang.
Thấy một màn này.
Ngu Yến Thanh, Thiết Sơn, Tần lão, ba người đều khiếp sợ không thôi.
Bởi vì bọn họ đều biết, mi tâm bão thần, đại biểu cho Từ Lạc đã tu luyện đến cảnh giới Ngưng Thần đại viên mãn.
Lại nhìn Từ Lạc, nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Phải biết rằng những thành viên dự bị của nơi ẩn núp kia, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, rất nhiều người đến bây giờ vẫn dừng lại ở giai đoạn nhập môn Ngưng Thần.
- Tiểu hữu, tu luyện Thần lực bao nhiêu năm rồi?
- Khoảng bốn năm năm năm.
- Bốn, năm năm... Ngưng Thần đại viên mãn...
Tần lão nhịn không được hít sâu một hơi, trong đôi mắt tinh quang lập loè, chăm chú nhìn Từ Lạc nơi đây, ánh mắt cực nóng, qua thời gian rất lâu mới trầm giọng nói:
- Tiểu hữu có thể tu luyện bốn năm năm ngắn ngủi đến Ngưng Thần đại viên mãn, ngay cả những thiên tài trong Thần Miếu kia, so với tiểu hữu cũng không thể sánh bằng! Kỳ tài! Tiểu hữu tuyệt đối là kỳ tài tu luyện trăm năm khó gặp một lần!
Bên cạnh, Ngu Yến Thanh nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Từ Lạc.
Những người khác có lẽ không biết, nàng biết rõ ràng, Từ Lạc tu luyện thần lực, căn bản không có bốn năm năm, ngay cả một năm cũng không đến, nhiều nhất chỉ nửa năm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận