Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 549 - Ta đến từ Côn Lôn (3)



Chương 549 - Ta đến từ Côn Lôn (3)




- Dám hỏi...
Đường Trung vừa nhìn đã nhận ra Cự Môn chi tâm sắp xuất hiện. Hắn mở miệng hỏi:
- Lần này đạo hữu đến từ nơi đây, là vì truyền thừa của Cự Môn tinh cung?
- Đúng thì đã sao?
Từ Lạc đứng trên đài cao, lắc mình nhoáng lên, trong nháy mắt hóa thành Bắc Đẩu Thiên Cương Liêm Trinh người đỉnh sao sáng, thân khoác tinh hỏa, chân đạp tinh không.
Lắc người một cái, trên đầu hiện ra tinh nguyệt, tinh hỏa đốt lửa, dưới chân tinh luân sinh ra tinh hà.
Lúc này.
Một cái đầu hai gương mặt.
Một đạo Âm Thần, hóa thân hai Thần Tướng!
Trước là Bắc Đẩu Thiên Cương Liêm Trinh Thần Tướng, sau là Bắc Đấu Thiên Cương Cự Môn Thần Tướng.
Trinh Trinh Thần Tướng, ngân quang lóe sáng, Cự Môn Thần Tướng kim quang rực rỡ, đỉnh tinh diệu sinh nhật nguyệt, tinh hỏa liệt diễm, tinh luân đạp tinh hà, bốn tay múa loạn, đầy trời đều là tinh kiếm.
- Ta chính là thần tướng dưới trướng Thần Nữ nương nương. Lần này phụng mệnh nương nương đến lấy Cự Môn chi tâm. Các ngươi dám ngăn cản, giết chết bất luận tội!
Tiếng nói uy thế bá tuyệt mà không thể nghi ngờ truyền đến, giống như lôi âm cuồn cuộn, không ngừng nổ vang trên bầu trời sao.
Uy thế tinh thần phô thiên cái địa bộc phát ra, khiến hơn hai mươi vị tu sĩ Thần đạo Nhất Tuyến Thiên kinh hãi thất sắc.
Trên bình đài.
Tinh hoàn lưu chuyển.
Một ngôi sao nhảy nhót giống như bỗng nhiên hiện ra. Không phải cái gì khác, chính là Cự Môn chi tâm.
Thấy vậy.
Tu sĩ Thần đạo Nhất Tuyến Thiên lập tức kích động, dáng vẻ rục rịch, có mấy người thậm chí còn muốn ra tay cướp đoạt.
Đường Trung là người cầm đầu lập tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, ra hiệu cho mọi người không nên khinh suất vọng động.
Thế nhưng đây là Cự Môn chi tâm!
Bọn họ hy sinh nhiều Âm Thần Sơn Quân như vậy, không phải vì nó hay sao.
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người ta lấy đi.
Các tu sĩ Nhất Tuyến Thiên đều không cam lòng.
Kể cả Đường Trung cũng không ngoại lệ.
Hắn ta hiểu rõ giá trị của Cự Môn chi tâm hơn bất cứ ai.
Hắn cũng không muốn Cự Môn chi tâm rơi vào trong tay người khác.
Nhưng.
Không cam lòng thì thế nào?
Người trên bình đài nói đến từ Côn Lôn Thần Sơn.
Hơn nữa.
Hắn một người lại có thể đồng thời hóa thành hai Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng.
Quả thật không thể tin được chuyện như vậy, hắn chưa từng nghe thấy.
Càng khiến Đường Trung khó có thể tin được chính là Từ Lạc hóa thân thành hai tôn Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng, không chỉ có ẩn chứa hình ý mà còn ẩn chứa thần ý, càng ẩn chứa tâm ý, giống như một vị thần chân chính.
Nếu như lúc trước hắn còn hoài nghi thân phận của Từ Lạc.
Đến lúc này hắn thật sự có chút tin tưởng Từ Lạc thật đến từ Côn Lôn Thần Sơn.
Trên đài cao.
Cự Môn chi tâm cũng hiện ra.
Từ Lạc cầm trong tay, một mặt thần tướng khổng lồ há miệng nuốt vào.
Tất cả mọi người cứ nhìn như vậy.
Tất cả mọi người đều không dám động.
Cũng không có ai dám ngăn cản.
Những người khác nhìn về phía Đường Trung.
Sau khi Cự Môn chi tâm bị Từ Lạc nuốt mất, hoa văn xung quanh đài cao dần dần tắt đi, ngay sau đó toàn bộ tinh không trống rỗng không biết vì sao.
- Tránh ra cho ta!
Từ Lạc đến dưới đài cao, hắn rống to một tiếng, đám người tránh né.
Bước vào cột sáng thần hồng, trở lại mái vòm Cự Môn.
Tang long long...
Quỷ dị chính là.
Cả tòa Cự Môn tinh cung không hiểu sao lại không ngừng rung động.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Lạc nghi hoặc không hiểu.
Dương Nhược Lâm suy đoán nói:
- Sở dĩ Cự Môn tinh cung còn sót lại đến nay ở thế giới Thần đạo là vì có Cự Môn chi tâm, ngươi đã lấy Cự Môn chi tâm đi, không bao lâu nữa tinh không sẽ bị chôn vùi, hóa thành tro tàn...
- Chạy mau!
Vừa nghe lời này Từ Lạc cũng lười giả bộ nữa, mang theo Dương Nhược Lâm chạy đi như làn khói.
Keng!
Hơn hai mươi tu sĩ chạy một mạch ra ngoài tinh cung.
- Nhược Lâm! Là ngươi sao?
Ngay khi Từ Lạc và Dương Nhược Lâm vừa mới tới gần thần môn trên phế tích, một giọng nói khó hiểu truyền đến.
Là một vị nam tử.
Nam tử kia đuổi theo, phát hiện Dương Nhược Lâm quay đầu, cả người lập tức hưng phấn:
- Nhược Lâm thật sự là ngươi?
Cái gì thế?
Từ Lạc không rõ ràng cho lắm.
Dương Nhược Lâm cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, nghi hoặc nhìn chằm chằm nam tử xa xa:
- Ngươi là ai?
- Ta! Ta là Lâm Động! Chính là Lâm Động của Thần miếu Vân Châu!
Lâm Động Thần miếu Vân Châu?
Trong lòng Từ Lạc khiếp sợ.
Hắn chưa từng gặp qua Lâm Động Hành này, nhưng cũng không tính là xa lạ với cái tên này.
Không chỉ một lần nghe Tần lão nói qua, trước đây bên Thần miếu Vân Châu có một vị Thần đạo kỳ tài. Nhưng sau đó mất tích thần bí, đến nay cũng không rõ tung tích.
Thế nhưng!
Vì sao hiện tại hắn xuất hiện trong Cự Môn tinh cung, hơn nữa còn ở cùng với đám người Nhất Tuyến Thiên?
Không biết.
Hiện tại Từ Lạc cũng không có tâm tư suy nghĩ vấn đề này. Mắt thấy Cự Môn tinh cung đang hóa thành tro tàn, vội vàng kéo Dương Nhược Lâm bước vào cột sáng thần hồng trong màn nước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận