Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 826 - Âm Thần xuất khiếu (2)



Chương 826 - Âm Thần xuất khiếu (2)




Không biết có phải do ảo giác không, Từ Lạc luôn cảm thấy vết nứt dài và rộng hơn trước kia rất nhiều.
Trước đây hắn không biết bên kia vết nứt là nơi nào, sau khi tới thế giới Thần Đạo mới biết, bên kia vết nứt chính là thế giới Thần Đạo.
Bởi thế giới Thần Đạo cũng có tro tàn bụi bặm bay đầy trời.
- Thoạt nhìn Âm Sơn vẫn như cũ.
Có một toà Âm Sơn chiếm cứ ở chân trời phía đông.
Không ai biết, đến cùng Âm Sơn là gì, người nói có thể là Thần Sơn của thế giới Thần Đạo, hắn còn nhớ khi ở đại giới Vân Châu, doanh địa Hồ Lô Trại, thần côn điên từng lải nhải, Âm Sơn này là một ngôi mộ lớn, hay còn gọi là Thần Mộ, chôn rất nhiều Âm Thần.
Ngoài toà Âm Sơn, còn có một phần phế tích lớn như mảng mây đen. Phế tích tường đổ ngói vỡ, bi văn đứt gãy, Thần Tượng Bích Hoạ không hoàn chỉnh, còn có bảo tháp sụp đổ và một điện thờ.
Nhìn qua điện thờ như núi cao trong đống đổ nát kia, Từ Lạc không khỏi nhớ đến Ngu Yến Thanh.
- Không biết… Hiện giờ nàng thế nào, đi đâu rồi.
Ngu Yến Thanh có hoa văn hình điện thờ sau lưng, nàng nói khi sinh đã có, cũng không biết sao lại có, nên đã đi tìm bí mật bức hoa văn đó.
Haiz, Từ Lạc thở dài, có chút nhớ Ngu Yến Thanh. Hắn rất thích tính cách của nàng, một nữ nhân cao lãnh, tàn khốc.
- Chờ một chút! Đó là cái quỷ gì?
Từ Lạc đột nhiên thấy một người ở đống phế tích giữa chân trời. Không sai! Trông giống một lão đầu.
Lão đầu này tóc tai bù xù, đồ rách tung toé, cột một dây đỏ qunh eo, tay nắm chặt cái gậy gỗ đào dính đầy giấy trắng, nhảy tới nhảy lui trước điện thờ, khoa tay múa chân, như đang khiêu thần.
- Thần côn điên! Con mẹ nó không phải là thần côn điên sao?
Từ Lạc khiếp sợ, mở to mắt, chuẩn bị nhìn kỹ, lại thấy một cảnh quỷ dị xảy ra, thần côn điên biến mất… Như chưa từng xuất hiện.
Chuyện gì đây? Hay là ta hoa mắt, xuất hiện ảo giác?
Từ Lạc đứng tại chỗ, cứ nhìn điện thờ một lúc lâu, không hề thấy bóng dáng thần côn điên nữa.
- Chẳng lẽ vừa rồi hoa mắt thật? Cái này không đúng, hiện giờ ta đang xuất khiếu Âm Thần, cũng không nhìn bằng mắt, không có khả năng xuất hiện tình trạng hoa mắt. Hay là… Ảo giác, tưởng tượng?
Có lẽ là vậy đi, Từ Lạc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thần côn điên thần trí mơ hồ, nói chuyện lộn xộn, rất thần bí và quỷ dị, có thể vì thế, nên mới khiến cho mình sinh ra một loại tưởng tượng nào đó?
- Thần côn điên nói hắn có thể mời Âm Thần trong Thần Mộ Âm Sơn lên, rất nhiều người trong doanh địa Hồ Lô Trại tận mắt thấy, cực kỳ thần bí.
Sau khi Ngu Yến Thanh rời khỏi, thần côn điên cũng đi, nghe Tần Diệu Đông nói, khi thần côn điên đi, còn lẩm bẩm định tới bệnh viện tâm thần Đào Sơn, tìm Bạch Vô Thường gì đó.
- Bệnh viện tâm thần Đào Sơn.
Từ Lạc lẩm bẩm, hắn có ấn tượng sâu sắc với bệnh viện này, không phải vì từng ở đó, mà trên chiếc chìa khoá Ngu Yến Thanh đeo ở cổ, có khắc mấy chữ bệnh viện tâm thần Đào Sơn và một dãy số bí ẩn.
- Bệnh viện tâm thần này nằm chỗ nào? Có cơ hội, nhất định phải tới xem.

Khi Từ Lạc vào quảng trường Thần Bích, đã có rất nhiều Âm Thần tụ tập với đủ loại hình thái, từ bóng người, động vật, đến cả mấy loại hình thù kỳ quái chẳng biết là gì, nếu không biết đó là Âm Thần của mọi người, còn tưởng đây là nơi tụ hội của yêu ma quỷ quái.
Từ Lạc thầm tặc lưỡi khi thấy có cả Âm Thần hoá thành Ultraman, Tinh Đấu Sĩ, Anh Em Hồ Lô, Ngưu Ma Vương, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
- Đúng là mở mang tầm mắt mà.
Từ Lạc thầm nghĩ chắc chắn mấy Âm Thần hoá thành Mỹ Hầu Vương là lão gia hoả sống sót từ tận thế, ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi.
Tiểu gia hoả sinh vào sau tận thế, không thể biết những hình tượng kinh điển này, chỉ có mấy tên già cùng thời với hắn ở trước tận thế mới biết được.
Điều này không khỏi khiến Từ Lạc cảm khái một câu, lão nam nhân đến chết vẫn là thiếu niên.
Âm Thần có một chỗ tốt, đó là có thể huyễn hoá tuỳ ý, nghĩ gì huyễn hoá thành cái đó.
Lúc Từ Lạc vừa tu ra Âm Thần, từng huyễn hoá qua tất cả nhân vật thần thoại trong mộng tưởng thuở thiếu thời của bản thân một lần.
Quảng trường Thần Bích, có tổng cộng hai mươi tư toà thần bích, khi nhìn bằng mắt thường, nó cũng chỉ là núi lớn có bích hoạ, nếu tế thần thức cảm ứng, hai mươi tư thần bích này chính là hai mươi tư bức Thần Tượng huyền diệu, còn xuất khiếu Âm Thần, thì là hai mươi tư bức thần tích hiện thế.
- Thái Vi Âm Thần Chương.
Từ Lạc đi tới phía trước một thần bích, chăm chú minh tưởng quan ngộ. Hiện tại Thần Đạo của hắn đang có vấn đề, chí ít, hắn cho là vậy.
Bởi vì mãi không hiển thánh được, cũng không hẳn là không hiển, mà nó cứ ở trạng thái hỗn độn trừu tượng, có Thần Ý cũng có Thần Linh, nhưng không thể nào thành hình được, cái này khá khó xử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận