Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 256 - Lôi kéo cực hạn (2)



Chương 256 - Lôi kéo cực hạn (2)




Đều chết ít nhất hai mươi năm.
Không biết thi thể còn có thể luyện chế được hay không, trước tiên cất đi.
- Có chút tà dị...
Nơi này đã có xác chết, chứng tỏ trước kia người tham gia đại điển đã chém giết ở đây.
Là tên nào chém giết?
Có thù oán?
Hay là cướp cái gì?
Chẳng có cái gì cả.
Lộp bộp một cái.
Từ Lạc nhớ tới Nguyên Dương châu mình cướp được trong Âm Dương Kính.
- Trong Âm Dương Kính có một viên Âm Dương Châu, chẳng lẽ bọn họ muốn cướp đoạt hạt châu trong tay đối phương?
- Nguyên Dương châu bị ta cướp được, không biết Nguyên Âm Châu bên kia sẽ bị ai cướp được...
Nghĩ đến đây.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.
- Không phải là Tuyết Vân Nghê chứ?
Từ Lạc nhớ lại từng chút một, trong Nguyên Dương Kính không có Tuyết Vân Nghê. Nói cách khác... Tuyết Vân Nghê có thể đã vào Nguyên Âm Kính, lại liên tưởng đến thực lực khủng bố của Tuyết Vân Nghê, viên Nguyên Âm Châu kia rất có thể sẽ rơi vào tay của nàng.
Lúc hắn đang suy nghĩ, nhìn thấy một người xuất hiện trên hòn đảo nhỏ.
Đó là một vị nữ tử.
Gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài, áo bào trắng.
Khí chất siêu phàm thoát tục, như sương mù trong mây, như một vị tiên tử từ chín tầng trời hạ phàm.
Không phải Tuyết Vân Nghê thì là ai.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà...
Từ Lạc âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, đi chậm về phía trước, mỉm cười chắp tay cười nói:
- Tại hạ Cố Tử Lăng, gặp qua tiên tử.
- Cố Tử Lăng?
Tuyết Vân Nghê hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, nếu như trong mắt có ánh sáng, giống như muốn nhìn thấu Từ Lạc.
- Tại hạ là người Bạch Đà Lĩnh, môn nhân Bát Tí lão gia.
Ngoại môn Xích Luyện Tông có rất nhiều lão gia mỗ mỗ, Bát Tí lão gia là một trong số đó.
Hơn nữa ngoại môn thật có Bát Tí lão gia. Hơn nữa còn là người chủ sự của Bạch Đà Lĩnh.
Tương truyền toàn bộ tu sĩ trong Bạch Đà Lĩnh đều là đệ tử của Bát Tí lão gia.
Cố Tử Lăng chính là một trong số đó.
Chẳng qua nửa năm trước ở sơn cốc tiểu trấn bị Từ Lạc giết.
- Thật sao...
Tuyết Vân Nghê mỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn. Một lát sau, mở miệng hỏi:
- Ngươi tại Nguyên Linh Cốc, vì sao muốn giết ta?
Mặt ngoài Từ Lạc lộ vẻ nghi hoặc.
Trong lòng hoảng sợ.
Hắn rất biết bản thân che giấu rất tốt.
Lúc hắn ra tay đánh lén ở Nguyên Linh Cốc không chỉ dịch dung thay đổi mà khí tức cũng không lộ ra ngoài, phòng ngừa vạn nhất còn cố ý tế ra một thân sát khí khói đen, Tuyết Vân Nghê không thể nhận ra mình.
Nữ nhân này nhất định đang lừa gạt ta.
- Tiên tử, có phải đã hiểu lầm hay không, lúc ta ở Nguyên Linh Cốc vẫn luôn hấp thu Thuần Nguyên linh khí, chưa từng gặp qua tiên tử.
- A!
Vân Nghê tiên tử cười như không cười:
- Ngươi không cần giả bộ giả nữa. Ta biết, nếu như trong Nguyên Dương Kính có người có thể cướp được Nguyên Dương Châu, kẻ đó nhất định là ngươi.
- Tiên tử, ngươi hiểu lầm rồi.
Từ Lạc khóc không ra nước mắt, giải thích:
- Tại hạ thật sự chưa từng giết tiên tử, cho dù ta có mười ngàn lá gan cũng không dám ra tay với tiên tử.
Vân Nghê tiên tử cười không nói, hàn quang trong mắt chợt lóe. Từ Lạc biết nữ nhân này chuẩn bị động thủ. Chỉ cần ra tay thử, mình tất nhiên sẽ bại lộ.
- Nếu tiên tử không tin, tại hạ có thể phát lời thề đại đạo...
Vừa nói Từ Lạc vừa vươn tay ra thề, vèo một tiếng, bốn phía là Âm Quỷ trận kỳ, mười mặt trận kỳ Âm Linh. Mười sáu trận kỳ như mười sáu thanh kiếm sắc cắm trên mặt đất.
- Quả nhiên là ngươi!
Tuyết Vân Nghê kinh ngạc thất sắc, nàng vừa rồi quả thật là lừa gạt, chỉ có điều hoài nghi, không dám xác định, nhưng không ngờ lại là người đánh lén lúc trước:
- Tiểu nhân vô sỉ! Lần này xem ngươi chạy đi đâu!
- Keng...
Bành! Bành! Bành ——
Hai bên đánh nhau to.
Từ Lạc cầm mười bốn trận kỳ, chân đạp Thiên Ma Truy Ảnh Bộ, vung hai tay tế ra Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Tán Thủ, đồng thời thần tuyền trên mi tâm lấp lánh.
Dù Tuyết Vân Nghê cao thâm khó đoán, không biết thực lực rốt cuộc mạnh mẽ ra sao, hắn không dám bộc phát toàn lực.
Lỡ như dùng toàn lực, không cách nào giết chết đối phương, át chủ bài sẽ bị lộ ra.
Một khi át chủ bài bị lộ ra ngoài, rất dễ dàng bị đối phương nắm bắt.
Con át chủ bài là kỹ năng tuyệt sát. Trừ khi tuyệt đối nắm chắc có thể đánh chết đối phương. Nếu không ngoại trừ tiêu hao pháp lực của mình ra liền không có tác dụng gì.
Hắn rất kiêng kị Tuyết Vân Nghê.
Mà Tuyết Vân Nghê cũng kiêng kị hắn.
Hai bên đánh tương đối bảo thủ, thăm dò lẫn nhau, tiêu hao lẫn nhau.
- Ta và ngươi không oán không cừu, vì sao muốn giết ta.
- Nhìn trúng ngươi rồi, được không, khặc khặc khặc—— lão tử thích nhất là chơi đùa thi thể của Tiếu tiên tử như ngươi!
- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này!
Ầm! Ầm ——
Hai bên đánh nhau, từng người lui về phía sau.
Tuyết Vân Nghê tiêu hao không nhỏ, nàng ăn vào một viên đan dược, khi nàng thấy Từ Lạc lấy ra một cái đỉnh đầy ấp âm nguyên tinh hoa, nàng liềm khiếp sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận