Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 634 - Kinh Thế Mật Lục



Chương 634 - Kinh Thế Mật Lục




- Tạm thời không cần lo lắng thời gian này, nương nương ở Huyết Ma Trì liều mạng chống trời. Trong thời gian ngắn còn chưa thể khôi phục lại.
- Nương nương?
Từ Lạc biết nương nương trong miệng Vân Hà Tử nói là nữ thần bí. Chỉ là không biết thân phận cụ thể, hỏi:
- Nương nương nào?
Vân Hà Tử cười không nói, chỉ vào ván cờ ngẩng đầu ra hiệu.
Từ Lạc không rõ nguyên do, cẩn thận từng li từng tí đề phòng.
Đây là bàn cờ dang dở.
Một bàn cờ dang dở như từng quen biết.
Tay nắm quân cờ đen.
Ngay khoảnh khắc hắn có cảm giác thể hồ đỉnh phong, ký ức về đại mộng bắt đầu rõ ràng hơn.
Càng thần kỳ hơn là, theo từng quân cờ không ngừng rơi xuống, ký ức trong đại mộng cũng càng rõ ràng.
Hắn nhớ rõ trong đại mộng thường xuyên đánh cờ với Vân Hà Tử.
Khi chơi cờ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe Vân Hà Tử bàn kinh luận đạo.
Hả?
Khi Từ Lạc lần nữa nắm một viên cờ đen đặt vào trong bàn cờ, theo sự thay đổi của ván cờ, ký ức mơ hồ cũng rõ ràng. Đột nhiên hắn ý thức được đây vốn không phải một bộ cờ dang dở mà là một bộ kinh thư khoáng thế, một bộ kinh thư tên là Kinh Thế Mật Lục.
Trong chớp mắt.
Trong lòng Từ Lạc chấn động, giống như đột nhiên nghĩ thông, hỗn loạn trong đầu ngưng tụ cùng một chỗ, trong trí nhớ là những lần đánh cờ với Vân Hà Tử.
Mỗi lần đặt cờ đều ẩn chứa đạo và pháp huyền diệu khó giải thích.
Những đạo và pháp huyền diệu này không phải thứ gì khác, chính là pháp môn đại đạo Kinh Thế Mật Lục.
Nghĩ đến đây.
Từ Lạc khiếp sợ không thôi, nhíu mày thật sâu, mặt đầy kinh nghi nhìn chằm chằm Vân Hà Tử.
Cho đến giờ phút này.
Hắn mới thật sự ý thức được.
Vị tiền bối mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt trước mắt này lại truyền thụ cho mình một bộ Kinh Thế Mật Lục trong đại mộng.
Còn chính mình.
Vậy mà không biết gì cả.
Ban đầu.
Nhìn Vân Hà Tử bày ra bàn cờ dang dở, hiện tại hắn mới biết được bàn cờ này đang đánh thức giấc mộng năm đó.
Không hiểu!
Vì sao?
Rốt cuộc đây là ý gì?
Từ Lạc hiện tại có phần ngơ ngác.
Hắn vẫn luôn cảm thấy đại mộng năm đó hẳn là Vân Hà Tử và nương nương thần bí liên thủ làm cục, mình chỉ là quân cờ giúp bọn họ lấy trộm Huyết Ma Chi Tâm.
Thế nhưng hiện tại là chuyện gì?
Nếu như mình thật sự là quân cờ của bọn họ, lão đầu này không cần thiết truyền thụ cho mình một bộ Kinh Thế Mật Lục chứ?
Trình độ văn hóa của Từ Lạc không cao, kiến thức cũng không nhiều, không có bao nhiêu kinh nghiệm.
Nhưng.
Đại danh Kinh Thế Mật Lục, hắn vẫn từng nghe qua.
Thậm chí còn chưa từng bái nhập Xích Luyện Tông đã từng nghe nói tới. Từ khi đến thế giới này, sau lần chuyển thế trọng sinh, lúc ba năm tuổi đã từng nghe nói tới đại danh Kinh Thế Mật Lục.
Nghe đồn, đây là bí tịch pháp bất truyền của Kim Hà Tông, cũng là một trong ba trấn tông bảo điển của Kim Hà Tông. Bí pháp ghi chép trong bí tịch, tùy tiện bất kỳ một bộ nào. Nếu có thể luyện thành công, nó có thể giúp đối phương đi ngang nhân gian, tiếu ngạo thiên địa.
Chờ chút!
Kim Hà Tông?
Từ Lạc hỏi:
- Ngài... Ngài là cao nhân tiền bối Kim Hà Tông??
Vân Hà Tử cầm cờ trắng, khẽ gật đầu.
Thật tốt!
Từ Lạc sửng sốt, sắc mặt có phần mất tự nhiên, ba phần khiếp sợ, ba phần hoảng sợ, còn có ba phần xấu hổ.
Dù sao trước đây mình là đệ tử Kim Hà Tông. Hiện tại phản bội chạy trốn đầu nhập vào Ma đạo Xích Luyện Tông, xem như phản đồ của Kim Hà Tông.
Một phản đồ Kim Hà Tông, không khéo đụng phải tiền bối cao nhân Kim Hà Tông.
Làm cho hắn ta sao không kinh hoảng, sao có thể không xấu hổ.
- Nghe đồn tiểu hữu, trước kia đã từng là đệ tử Kim Hà Tông ta?
Từ Lạc không có bất cứ do dự nào, trực tiếp lắc đầu phủ nhận:
- Tiền bối hiểu lầm. Lúc trước vãn bối chỉ làm tạp dịch ở ngoại môn Kim Hà Tông mấy ngày, còn chưa chính thức bái sư.
- Ha!
Vân Hà Tử hơi lắc đầu:
- Tiểu hữu không cần lo lắng. Từ xưa đến nay, người rời khỏi Kim Hà Tông. Số đệ tử bái nhập Xích Luyện Tông nhiều không đếm xuể, Tiên lộ có rất nhiều đường đi thông đại đạo, có người thích hợp con đường Kim Hà Tông, cũng có người không thích hợp. Nếu như biết rõ là không thích hợp còn ở lại Kim Hà Tông. Đến cuối chỉ lãng phí sinh mệnh.
Từ Lạc hơi quen tai với những lời này. Dường như trong đại mộng, Vân Hà Tử đã từng nói những lời như vậy.
- Tiền bối.
Suy nghĩ một lát, hỏi:
- Ngài... Vì sao lại truyền thụ Kinh Thế Mật Lục cho vãn bối, theo vãn bối biết, đây chính là bí pháp bất truyền của Kim Hà Tông.
Vân Hà Tử không lập tức trả lời, mà đứng lên. Qua một lát mới mở miệng chậm rãi nói.
- Cuộc đời này, lão hủ đã sớm vô vọng với đại đạo tiên lộ, nguyện vọng duy nhất trong đời là vá xong Kinh Thế Mật Lục, du lịch vô số xuân thu, du lịch bốn phương. Mặc dù đến nay vẫn chưa thể vá xong như trước, nhưng cũng miễn cưỡng vá lại bí pháp tàn khuyết kia, chỉ tiếc…



Bạn cần đăng nhập để bình luận