Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 573 - Thần thức



Chương 573 - Thần thức




Muốn nói Bạch Cốt phu nhân cách không kéo mình vào trong mộng như thế nào, có lẽ Từ Lạc không biết.
Nhưng muốn nói rời đi.
Thật ngại quá.
Một mộng cảnh nho nhỏ hoàn toàn không thể ngăn cản hắn ta.
Nhìn giấc mộng càng thêm vặn vẹo, Từ Lạc nhảy lên, trực tiếp dựa vào thần thức mạnh mẽ phá vỡ giấc mộng, cười to nói:
- Hai vị tiên tử tỷ tỷ, lần sau gặp.
Xích Luyện Tông.
Bạch Cốt Phong, đỉnh núi.
Bạch Cốt phu nhân tỉnh lại từ trong mộng cảnh và ngồi ngây ngốc ở đó, rất lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
- Hắn... Cứ chạy như vậy sao?
Bạch Cốt phu nhân kinh ngạc nhìn về phía xa.
Có lẽ nàng không thể tin được Từ Lạc lại rời đi nhẹ nhàng như vậy, vì vậy trong thời gian ngắn nàng không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Nhất là Từ Lạc trực tiếp đánh vỡ mộng cảnh rời đi càng khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Tên tiểu gia hỏa họ Từ này... Thần thức của ngươi sao lại cường đại như vậy?
Khương Sơ Tầm cũng cau mày tự nói với bản thân.
Lúc trước.
Khi nàng biết được Từ Lạc có thể nắm giữ ba mươi sáu lá trận kỳ, thần thức của Từ Lạc đã vượt xa mọi người.
Cho đến lần này trong mộng tận mắt thấy hóa thân thần thức khủng bố của Từ Lạc. Khương Sơ Tầm mới ý thức được thần thức của Từ Lạc còn cường đại hơn nhiều so với trong tưởng tượng, cường đại đến mức thậm chí đã vượt qua phạm vi lý giải của nàng.
- Đúng vậy... Vì sao thần thức của hắn lại đáng sợ như vậy?
Bạch Cốt phu nhân rơi vào trầm tư.
Phần lớn mọi người đều biết.
Sự tồn tại của thần thức gần như không có bất kỳ đường tắt nào để đi, chỉ có dựa vào thời gian mài luyện.
Đối với đại bộ phận tu sĩ, hai chữ thần thức đã làm cho bọn họ cực khổ trong thời gian dài.
Có lẽ có một số pháp môn đặc thù cùng với hoàn cảnh đặc thù, có thể mài giũa thần thức càng nhanh hơn.
Ví dụ như trong Tâm Ma Mộng Yểm.
Nhưng mà.
Tăng lên cực kỳ bé nhỏ.
Hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
Không cẩn thận nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng lại ý thức mơ hồ.
- Thần thức của hắn thật sự không bình thường! Hắn tu luyện như thế nào? Cũng quá đáng sợ?
Thần thức của Từ Lạc cường đại cỡ nào, Tuyết Vân Nghê là người lĩnh ngộ sâu nhất.
Nàng trời sinh linh căn siêu phàm, lại có tiên thiên pháp tướng, thần thức bẩm sinh đã cường đại hơn người khác. Đừng nói là thiên kiêu cùng thế hệ. Cho dù là đại tu sĩ Trúc Cơ thành căn cơ đại đạo cũng theo không kịp.
Mới vừa rồi trong mộng cảnh sử dụng toàn lực cũng không thể làm gì Từ Lạc. Thần thức hóa thân của Từ Lạc trong mộng cảnh quả thực giống như thần linh. Tùy tiện chộp một cái, nàng ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Tuyết Vân Nghê nghĩ nát đầu cũng không hiểu rốt cuộc thần thức của Từ Lạc mạnh mẽ đến mức nào!
Linh đan diệu dược?
Hay là có kỳ ngộ gì?
Cho dù ăn tiên đan, được tiên nhân quán đỉnh, chỉ sợ cũng không có thể như thế a?
- Phu nhân!
Tuyết Vân Nghê đi về phía trước, hỏi:
- Ngươi dò xét được thân thể của hắn ở đâu?
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu.
- Vậy... phu nhân, ngươi còn có thể dùng yểm trấn kéo hắn vào mộng cảnh hay không?
- Mấy ngày nay ta vẫn luôn thử dùng yểm trấn dẫn hắn vào mộng cảnh. Chỉ có lần này thành công, hoàn toàn không phải năng lực của ta lớn. Hắn nhất định có thủ đoạn có thể đối phó với yểm trấn. Nếu không đã sớm bị ta dẫn vào mộng cảnh, cũng sẽ không chờ đến hiện tại.
Bạch Cốt phu nhân dường như cảm thấy đau đầu, nhắm mắt lại, vỗ trán nói:
- Ta nghĩ... Lần này hắn nhập mộng, hẳn là chính hắn muốn vào xem. Nếu hắn không muốn thì yểm trấn căn bản không làm gì được hắn.
Tuyết Vân Nghê không cam lòng:
- Chẳng lẽ... Còn những cách khác hay không?
- Ha ha...
Bạch Cốt phu nhân không hiểu sao lại cười cười. Chẳng qua lần này cười, càng nhiều hơn là cười khổ:
- Cho dù ta có thể lợi dụng yểm trấn dẫn hắn vào mộng cảnh lần nữa thì thế nào? Tiểu gia hỏa tùy tiện nhảy lên một cái là có thể trực tiếp phá vỡ yểm trấn. Như vậy chúng ta có thể làm gì được hắn?
- Nhưng...
Tuyết Vân Nghê vốn dĩ muốn nói cái gì, lời đến bên miệng, há miệng lại muốn nói lại thôi.
Cho dù nàng không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là sự thật.
Như Bạch Cốt phu nhân đã nói, dù cho dụ Từ Lạc vào mộng lần nữa thì như thế nào?
Đánh thì đánh không lại.
Khốn lại không khốn được.
Người ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Một chút biện pháp cũng không có.
- Thật sự là tức chết người!
Tuyết Vân Nghê ngồi trên ghế, ôm đầu, túm mái tóc của mình, trong lòng muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức.
Lớn như vậy rồi, nàng chưa từng ăn trái đắng lớn như vậy. Hơn nữa nàng phát hiện thiệt thòi này càng ăn càng lớn, không những không lấy lại được, ngược lại càng ăn càng nghẹn.
- Ta thật hối hận chết đi được... Lúc trước ở đăng môn đại điển, ta cần gì cùng ngươi...
- A!!! Tức chết ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận