Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 857 - Gặp lại thần côn điên



Chương 857 - Gặp lại thần côn điên




Về sau, U Nguyệt giáng lâm thêm ba lần nữa, nhưng Từ Lạc không gặp vì còn phải bộn rộn với việc Trúc Cơ ở tu chân giới. Nghe nói mấy lần U Nguyệt giáng lâm gần đây, lần sau còn lớn hơn lần trước.
Tận thế đã được bốn mươi năm, mọi người đã trải qua nhiều lần U Nguyệt giáng lâm, lần nào cũng cực kỳ đáng sợ.
Hôm nay, lão hội trưởng hạ lệnh, cho toàn bộ người bình thường ở xóm nghèo ngoài thành vào trong thành tị nạn, các đại mạo hiểm đoàn, lính đánh thuê, hộ vệ đoàn, tất cả tu sĩ Thần Đạo võ trang đầy đủ, chuẩn bị ứng phó với U Nguyệt sắp đến, lão viện trưởng cũng lĩnh xuất, dẫn đội viện nghiên cứu tuần tra Thần Tượng chỗ tường bao quanh Thần Chỉ Thành.
Từ Lạc không ở Thần Chỉ Thành, mà tới địa giới Vân Thương một chuyến.
Sau khi biên giới mở ra, người sống sót của địa giới Vân Thương, cả tu sĩ Thần Đạo hai Thần Miếu Liêm Trinh, Cự Môn chạy đi gần hết.
Một ít người đến Thần Chỉ Thành, số khác lại tới Nhất Tuyến Thiên, cũng có người đến Thiên Cương Thần Miếu.
Hiện tại, địa giới Vân Thương, chỉ còn Tần Diệu Đông và mười mấy người già yếu tàn tật ở lại canh giữ toà thần miếu nát kia.
Phải nói, Từ Lạc cực kỳ bội phục điểm này của lão Tần. Những người già yếu tàn tật kia đều không có năng lực tự vệ như người thường, không thể lăn lộn ngoài xóm nghèo ngoại thành Thần Chỉ Thành, nếu không có lão Tần bảo hộ, chỉ sợ là đã chết từ lâu.
Từ Lạc tính để lão Tần mang theo những người này tới Thanh U Sơn, nơi hắn đã bố trí hoàn thiện rất nhiều trận pháp nhiều năm nay.
- Từ Lạc… Thanh U Sơn là chỗ của ngươi, ngươi cho ta mang theo nhiều người lên như vậy, cái này… Không ổn lắm?
Tần Diệu Đông xoa tay, đi qua đi lại, nói thật, hắn không muốn làm phiền Từ Lạc, dù sao người già yếu tàn tật, nói câu khó nghe thì là vướng chân.
- Vào lúc khẩn cấp như này, băn khoăn gì nữa, nhanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên núi. Ta sẽ bảo Vương Tiểu Lượng và Lục Đại Nam tìm chỗ tốt, sắp xếp cho họ.
- Cái này…
Thấy Tần Diệu Đông vẫn còn do dự, Từ Lạc hơi suốt ruột:
- Ta nói này lão Tần, khó khăn lắm ta mới có lòng từ bi làm người tốt một lần, ngươi đừng làm ta mất hứng, nhanh.
- Được! Nghe ngươi!
Tần Diệu Đông cắn răng, giậm chân, không do dự nữa, lập tức bảo mọi người thu thập hành lý.
...
Minh Nhật vẫn lơ lửng giữa không trung, nhưng nó đang dần mờ đi, ánh sáng xanh biếc u ám trước đây dần biến thành màu đỏ tím tà dị.
U Nguyệt còn chưa giáng lâm, hắc phong đã rít gào ở địa giới Vân Thương, càn quét âm hồn đầy trời, phát ra tiếng rít chói tai, phảng phất như mây đen cuồn cuộn thành những đợt sóng ở thế giới tận thế.
Từ Lạc đứng trên đỉnh núi, nhìn đám người đang thu dọn hành lý, chợt thấy có chút cảm khái.
Hiện tại, Vân Châu Thần Miếu đã trở thành một nơi đổ nát. Trước kia, còn có thần tích hiện thế, nhưng sau khi hắn lấy truyền thừa Cự Môn, Cự Môn Thần Cung ở thế giới Thần Đạo sụp đổ, không thể hiện thế được nữa.
Nghe lão Tần nói, lần U Nguyệt giáng lâm trước, lấy hai thần miếu làm trung tâm, hình thành hai hồn sào quỷ huyệt kinh khủng, sau đó… Hai thần miếu đã thành một vùng phế tích.
Nếu không có Dương Nhược Lâm tới cứu kịp, sợ là toàn bộ địa giới Vân Thương chẳng còn ai sống sót.
- Từ Lạc, mọi người đã thu thập xong, chúng ta… Hiện tại…
- Nói nhiều, giờ không đi, ngươi chờ đám ác quỷ kia đến đưa bánh trung thu cho hả?
- Không phải! Đột nhiên ta nhớ tới một chuyện!
Tần Diệu Đông chạy tới, nghiêm túc nói:
- Chẳng phải ngươi vẫn luôn tìm thần côn điên?
Nghe vậy, Từ Lạc hỏi lại:
- Ngươi gặp thần côn điên?
- Lần U Nguyệt giáng lâm trước, ta đã gặp thần côn điên ở doanh địa Hồ Lô Trại!
- Ngươi đưa mọi người tới Thanh U Sơn, đến chân núi, Lục Đại Nam và Vương Tiểu Lượng sẽ sắp xếp cho các ngươi.
Nói xong, Từ Lạc nhảy lên, phóng về doanh địa Hồ Lô Trại.

Doanh địa Hồ Lô Trại hoang vu, từng toà nhà cũ nát đã bị các loại dây leo xanh bò đầy.
Từ Lạc còn nhớ, năm đó, ở doanh địa này, hắn đạp chân vào con đường Thần Đạo, hơn nữa, hiểu một vài thứ về Thần Đạo thông qua bút ký tu luyện của Ngu Yến Thanh.
- Nhiều năm rồi… Đến nay vẫn chưa có tin tức của Ngu Yến Thanh… Chẳng biết nàng còn sống không…
Không biết Ngu Yến Thanh đã đi đâu. Ở Thần Chỉ Thành, Từ Lạc cũng đã hỏi thăm nhưng chẳng ai biết, hay nghe gì về cái tên Ngu Yến Thanh này.
- Thần côn điên… Trở lại thật ư?
Từ Lạc cũng không biết, ngước đầu nhìn, Minh Nhật như ẩn như hiện, ánh sáng tà dị u ám ngày càng cường thịnh.
U Nguyệt sắp giáng lâm, dù không xuất khiếu Âm Thần, mắt thường cũng có thể thấy rõ vết nứt giữa trời kia.
- Hình như… Vết nứt dài hơn…
Vết nứt hẹp dài ở chân trời loé ra luồng quang hoa u ám, đỏ tươi và tà dị như hoả diễm cháy, bụi mù mịt.
Chẳng biết có phải do ảo giác không, Từ Lạc luôn cảm thấy vết nứt dài và rộng hơn…



Bạn cần đăng nhập để bình luận