Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 855 - U Nguyệt sắp giáng lâm



Chương 855 - U Nguyệt sắp giáng lâm




Vừa hay, Hợp Hợp đạo nhân có hai vị cơ hữu tốt, cũng không thể gọi là cơ hữu tốt, chỉ có thể coi như đồng bọn hợp tác làm ăn thôi, là Chu mập của Bảo Đỉnh Động Kỳ Sơn và Hoàng Bì Tử Đan Hà Cốc. Ba người thường đi đào trộm mộ, thỉnh thoảng cướp một động phủ, làm thịt tu sĩ Trúc Cơ.
Ba người đều là nhân sĩ tinh anh trong nghề của họ, Hợp Hợp đạo nhân phụ trách bày trận đào hầm, Chu mập phụ trách đặt bẫy giết người, Hoàng Bì Tử phụ trách điều tra nghiên cứu địa hình nằm vùng và tìm kiếm chọn người thích hợp, hắn là Luyện Đan Sư của Đan Hà Cốc, nên thường tiếp xúc với những người có tiền, rõ ai là vịt béo nhất.
Từ khi Hợp Hợp đạo nhân trở thành một vong hồn, Từ Lạc giả mạo Hợp Hợp đạo nhân đi theo hai vị cơ hữu tốt làm ăn mấy vụ mua bán.
Dù không cướp được nhiều như lần ở Nam Phong thế gia, nhưng cũng không đến nỗi nào, miễn cưỡng có thể no cơm.
Tu hành không biết tế nguyệt, thời gian trôi mau, thoáng cái đã qua một năm.
Một năm nay, ngoài kiếm tiền ở tu chân giới, phần lớn Từ Lạc đều càn quét hồn sào quỷ huyệt ở thế giới tận thế.
Hắn không càn quét ở tây bắc, mà chỉ càn sạch hồn sào quỷ huyệt to nhỏ ở bốn phương tám hướng Thần Chỉ Thành.
Dương Nhược Lâm nói, hiện tại Từ Lạc còn thiếu độ cống hiến và tán thành, vì thế phải cống hiến nhiều cho Thần Chỉ Thành, để được nhiều người tán thành, như thế lão hội trưởng mới có thể thuận lý thành chương đưa Từ Lạc vào Thái Vi Thần Cung, nếu không, khó mà phục chúng, đừng nói hội trưởng lão phản đối, đến các mạo hiểm đoàn cũng không đồng ý.
Từ Lạc là người thành thật, làm theo ngay. Dù sao hắn cũng cần tư lương quỷ hồn để bồi bổ, càn quét ở đâu mà chẳng như nhau, chỉ là đổi địa điểm thôi.
Một năm càn quét hồn triều quỷ huyệt, chẳng biết có đạt được sự tán thành của hội trưởng lão không, nhưng thiết lập hình tượng trừ ma vệ đạo càng ngày càng vững chắc, danh khí Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tử Cự Môn ngày một lớn.
Hiện tại, khi nhắc tới Từ Lạc, tu sĩ Thần Đạo ở Thần Chỉ Thành đều giơ ngón cái, tôn xưng một tiếng anh hùng vệ đạo, Bắc Đẩu Đại Thần Tử, đặc biệt là mạo hiểm đoàn Đông Hưng, Phương Bá Trường và nhiều lão tiền bối đi mạo hiểm ở ngoài, được Từ Lạc cứu trong cơn nguy khốn, càng khâm phục hơn.
Từ Lạc chưa từng làm người tốt bao giờ, đây là lần đầu tiên, cảm thấy rất thích, những chuyện khác không nói, chí ít cũng thoả mãn một chút mộng tưởng đại hiệp thuở thiếu thời, dù trình độ đại hiệp này hơi cao.

Chẳng biết tại sao, hai ngày nay, hắc phong bên ngoài hơi lớn, vừa hay Từ Lạc nghỉ ngơi chút.
Hắn nằm phơi nắng ở toà biệt viện thành đông, nhưng không mặc áo thun quần đùi như trước, bởi hắn phát hiện, chỉ cần mình lộ da thịt, sẽ khiến Mộ Tiểu Tiểu phát điên, thỉnh thoảng Dương Nhược Lâm cũng khịt mũi khinh thường, ghen tỵ nói hắn xấu xí.
Tâm tư đố kị của nữ nhân đáng sợ quá. Để không kích thích các nàng, Từ Lạc đành phải mặc thêm áo trắng.
Đẹp quá cũng là tội, Mộ Tiểu Tiểu vừa vào cửa trông thấy hắn, không nhịn được lầm bầm một câu:
- Gia hoả ngươi không có một bộ đàng hoàng nào à?
- Này còn chê cái gì nữa, nếu mặc mấy loại khác, các ngươi lại nói ta lộ da thịt, không còn cách nào khác, ai bảo ta thiên sinh lệ chất, tuấn mỹ như thế đấy, mặc y phục rách rưới cũng không thể giấu được.
- Ngươi… Thật là…
Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi, không cãi được.
Nàng không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận, thực sự không thể chê được vẻ ngoài của Từ Lạc, làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, quan trọng nhất là, khí chất còn siêu phàm thoát tục, giờ đang mặc đồ trắng như tuyết, trông giống một mỹ nam thời xưa bước ra từ tranh.
Từ khi Từ Lạc càn quét hết hồn sào quỷ huyệt ở bốn phương tám hướng Thần Chỉ Thành, bây giờ các tiểu cô nương ở Thần Chỉ Thành đều mê muội, sùng bái hắn, mở miệng ra là anh hùng vô song cái thế, ba câu không rời khỏi Đại Thần Tử tuấn mỹ.
Trước đây Mộ Tiểu Tiểu không hiểu vì sao Dương Nhược Lâm tìm Từ Lạc sáu năm, bây giờ càng ngày nàng càng hiểu, nếu mình có bạn trai tuần mỹ, có bản lĩnh lớn như Từ Lạc, mình cũng đi tìm.
Bạn trai hoàn mỹ như thế, đừng nói đốt đèn lồng tìm không ra ở thế giới tận thế, cho dù là trước tận thế mở vệ tinh định vị cũng khó tìm được.
Mộ Tiểu Tiểu từng cho rẳng Dương Nhược Lâm là nữ thần lạnh lùng, nhưng sau khi Từ Lạc trở về, tích cách của Dương Nhược Lâm thay đổi hẳn, lúm đồng tiền như hoa cả ngày, còn ngâm nga hát, điều khiến Mộ Tiểu Tiểu cạn lời nhất là, có đôi khi Dương Nhược Lâm quấn lấy Từ Lạc, thể hiện ân ái trước mặt nàng… Một lần, nàng còn nghe thấy âm thanh xấu hổ truyền ra từ trong phòng, là giọng của Dương Nhược Lâm, tiếng rất lớn và cực kỳ phóng túng.
Hai người ở trong sân, câu được câu không nói chuyện với nhau, khi nhắc đến đám người Thái Vi Thần Tử, Từ Lạc đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi:
- Ta trở về cũng được khoảng hơn một năm rồi, lâu như vậy, sao chưa từng gặp Thái Vi Thần Tử, đại sư huynh, đại đoàn trưởng gì đó, họ bận gì à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận