Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 234 - Ai là ngoan nhân



Chương 234 - Ai là ngoan nhân




Cho đến giờ phút này, hắn mới chính thức ý thức được trận chiến sinh tử hiện tại đã không chỉ là chém giết giữa hai người.
Mà là hai thế lực đánh cờ với nhau.
Gần như mỗi một vị khiêu chiến đều có lão gia mỗ mỗ ở sau lưng tự mình làm chỗ dựa, cũng có gia tộc lớn chống lưng.
Người bị khiêu chiến càng phải như thế.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy một người khiêu chiến giết đối phương, hai lão gia đã ra tay đánh nhau to. Vị tu sĩ khiêu chiến thành công thậm chí còn không kịp bước xuống sinh tử đài, đã bị lão gia đối phương giết chết.
Vốn dĩ Từ Lạc cho rằng cho dù lão gia đối phương tức giận, muốn trả thù cũng phải âm thầm xuống tay chứ?
Tại sao lại dám quang minh chính đại chém giết ngay trước mặt mọi người?
Càng làm cho hắn khó mà tin được chính là Chấp Sự Đường lại trơ mắt nhìn. Cũng mặc kệ, cứ tùy ý hai bên đánh nhau to như vậy, sau đó tuyên bố một trận sinh tử chiến khác.
- Không phải! Ta nói Khuê lão...
Từ Lạc thật sự không nhịn được hỏi:
- Cái này... Thật sự không nói một chút quy củ nào sao?
- Quy củ?
Khuê lão liếc mắt nhìn Từ Lạc, lắc đầu, cười nhạo một tiếng:
- Nơi này là Ma đạo Xích Luyện Tông, nói quy củ cái gì?
- Xích Luyện Tông cho dù là Ma đạo, ít nhiều cũng phải giảng chút quy củ chứ? Chấp Sự Đường cái gì cũng không quản sao?
- Quản cái gì? Quản được ngày hôm nay, không quản được ngày mai, dù Chấp Sự Đường lên tiếng, bọn họ không thể ra tay ở chỗ này. Hai bên cũng chỉ đổi chỗ chém giết mà thôi, có gì khác chứ? Cho dù ngươi khiêu chiến thành công. Nếu thực lực bản thân không tốt, bối cảnh không tốt, sớm muộn gì cũng chết. Người ta đánh đến động phủ, ngươi còn không sờ được cánh cửa nội môn.
...
Từ Lạc lắc đầu không nói nên lời.
Mặc dù hắn biết bản thân khó mà tiếp nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Khuê lão nói sự thật.
Cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật là như thế.
Khi khiêu chiến thành công, cho dù xuống được sinh tử đài, rời khỏi chiến trường, chỉ sợ lúc đi tiếp nhận động phủ cũng bị xử lý.
Từ Lạc chỉ là đệ tử cấp ba, trước sau bị hơn mười lần ném thẻ bài, có vài lần, chân trước xử lý đối thủ, trên đường trở về liền bị người khác vây quét.
Nhưng cũng chỉ trên đường trở về mà thôi, bây giờ là lên sinh tử đài, còn chưa thở dốc khi chiến thắng, đã bị lão gia đối phương chấn giết, thực sự khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
- Từ huynh đệ, có một việc ngươi còn chưa hiểu sao?
- Chuyện gì vậy?
- Ngoại môn Xích Luyện Tông, bất kể là đệ tử cấp ba hay là đệ tử cấp hai, cho dù là tu sĩ cấp một, ai cũng không phải đệ tử của Xích Luyện Tông, toàn bộ ngoại môn, tu sĩ đếm không hết. Tất cả mọi người chẳng qua là tán tu Ma đạo sinh tồn dựa vào Xích Luyện Tông mà thôi. Xích Luyện Tông quản việc sống chết của các ngươi sao? Nói dễ nghe một chút, là tán tu Ma đạo, nói khó nghe một chút chính là nô bộc trong nhà lão gia, thậm chí... là lương thực tư nhân.
Khuê lão lắc đầu, nhớ tới tình cảm của mình, thở dài thật sâu:
- Chớ nói ngoại môn, cho dù vào nội môn cũng... Ai.
Nói xong lại thở dài.
- Sao vậy, nghe lời của ngài, vào trong nội môn sinh mệnh cũng không có gì bảo đảm?
Bảo đảm?
Khuê lão lại lắc đầu, hai chữ này rất xa lạ với hắn, xa lạ giống như một trò cười:
- Nào có gì bảo đảm, ở ngoại môn chẳng qua là cướp cơm với một đám chó săn, vào nội môn. Ngươi đang cướp cơm với một đám sư hổ, mẹ nó ta hai mươi năm trước chính là đệ tử nội môn, ta không có nổi một động phủ tại nội môn, ngay cả nội môn cũng chưa vào được mấy lần.
- Không đến mức đó chứ?
Từ Lạc nhíu mày:
- Ta nghe nói chỉ cần là đệ tử nội môn cầm thẻ bài là có thể tiến vào nội môn bất cứ lúc nào? Không có động phủ, đi vào hút hai ngụm linh khí, ai mà quản được chứ?
- Thẻ bài của lão phu bị cướp rồi!
...
- Ai!
Khuê lão lại thở dài.
Lần này thở dài.
Thở dài mang theo vô số uất ức và bất đắc dĩ, cũng thở dài mê mang và bàng hoàng đối với đại đạo dài đằng đẵng.
- Khuê tử!
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Khuê lão, Từ Lạc vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Không cần lo lắng, sau đó ta giết vào nội môn, cướp một lệnh bài cho ngươi.
...
...
...
Lúc chạng vạng tối.
Rốt cuộc đến lượt Thẩm Cao Thăng đăng tràng.
Tên này thân hình khôi ngô không nói, chỉ riêng cánh tay, trên người khắc đầy phù văn màu máu thần bí lại tà dị. Trên trán có một lỗ hổng lớn trên huyền quan, bên trong có một Kim Xà.
Sau lưng hắn, ba mươi sáu người lớn nhỏ của Thẩm gia đều đến đông đủ. Phu thê Thẩm thị đều là trưởng lão ngoại môn của Lão Hòe Lĩnh.
Đại Phù Phong Đại Phù lão gia và Đại Phù mỗ mỗ.
Bọn họ cũng xem như có danh tiếng tại Lão Hòe Lĩnh, càng là tướng tài đắc lực của Kim Xà thế gia.
Chính bởi vì như thế, mỗi lần Thẩm Cao sinh tử chiến, đều có một vị trưởng lão Kim Xà thế gia tọa trấn, đã răn đe đối phương, cũng bảo vệ hộ tống cho Thẩm Cao Thăng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận