Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 52 - Rốt cuộc là ai cướp đi lụa vàng



Chương 52 - Rốt cuộc là ai cướp đi lụa vàng




Vừa cúi đầu liếc màu vàng trong tay, môn nhân Khô Mộc lão gia đã xuất thủ.
Chiến đấu một khi kích phát đã lộ rõ thực lực của hai người đều không tầm thường, đều có tu vi Hóa Khí tầng ba.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi bọn họ ra tay, mười cây cờ xương đen rơi vào các ngõ ngách trong thạch thất, cờ đen dấy lên u hỏa hừng hực, bốc lên khói đen.
Tám luồng khói đen hóa thành tám con Ác long, bốn trong số chúng quấn lấy đám người Khô Mộc lão gia, bốn con khác quấn lấy Trương lão Ngũ.
Ngay sau đó, hai luồng Âm Linh màu xanh đen hóa thành hai bàn tay màu đen, lòng bàn tay hướng xuống, phủ lên đầu hai người, bành bành! Hai người miệng phun máu ngay tại chỗ.
Từ Lạc dùng miệng ngậm đèn lồng, bước dài vọt tới, hai tay nâng lên, mười ngón tay giơ ra, lòng bàn tay bộc phát pháp lực cuồn cuộn, một tay bóp cổ hai người, pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào hai bàn tay, mười ngón tay đột nhiên dùng sức, răng rắc!
Hai người ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, cổ bị Từ Lạc bóp đứt, đầu rủ xuống vai, đã bị bóp chết.
Từ Lạc tế ra bọc đựng xác chứa thi thể của hai người, tâm niệm vừa động, trở lại thế giới tận thế, thi thể bao gồm cả Thái Âm Quỳ Diệp, còn có vật phẩm màu vàng, sau đó lập tức quay trở lại.
Cầm theo đèn, quét qua thạch thất một chút, phát hiện không để lại chút manh mối nào, sau đó rời khỏi thạch thất.
Bên ngoài vẫn là hắc phong đầy trời, lông trắng bay múa theo gió, thỉnh thoảng truyền tới tiếng đấu võ, tiếng tức giận mắng, còn có tiếng kêu thảm thiết.
Đột nhiên.
Thấy phía trước có một người, Từ Lạc căng thẳng, lấy thần thức quét qua, hóa ra là Liễu Khinh Nhu.
- Từ Lạc?
Sắc mặt Liễu Khinh Khinh có phần khó coi, có thể do pháp lực chống đỡ hết nổi, đèn trong tay nàng cũng ảm đạm:
- Vừa nãy ngươi đi đâu?
- Ta lạc đường, tại sao ngươi lại một mình, đúng rồi, Trần Hồng Vũ đâu?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nơi này quá loạn, ta cũng lạc đường rồi.
Hai người đang nói, bên trong truyền đến hai tiếng quát.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay!
- Lý Đông, dừng tay!
Dường như là giọng của Huyền Thủy lão gia?
- Tất cả mọi người đều ra ngoài! Lập tức! Cút! Cút ra ngoài!
Từ Lạc và Liễu Khinh Nhu không rõ nguyên nhân, rời khỏi đại mộ, trở lại dưới cây đại thụ ở cửa một lần nữa, rất nhanh, ba vị lão gia Huyền Thủy, Khô Mộc, Bắc Khôn đều dẫn theo môn nhân của mình ra.
Đại sư huynh Lý Đông, đám người Mông Dương vừa nhìn đều khá chật vật. Lý Đông người đầy máu, Hồng Vũ bên cạnh cũng chảy máu, bao gồm cả tình hình của ba vị lão gia cũng không tốt lắm, sắc mặt của bọn họ trông rất khó coi, dường như đều khá giống với Mông Ôn.
- Đi ra
ngoài trước rồi nói sau!
Mọi người đi theo Huyền Thủy lão gia bước vào màn sáng, lần nữa trở lại đại điện hình tròn lúc trước.
- Thằng nhãi Trương Lão Ngũ đâu?
Không có nhìn thấy Trương Lão Ngũ, Huyền Thủy lão gia lập tức hỏi.
- Không biết! Sao lại thế?
Những người khác cũng lắc đầu ra hiệu cho Trương Lão Ngũ.
Sau khi hai người kia xuất phát, bên Khô Mộc lão gia cũng thiếu đi một môn nhân, ngay cả bên Bắc Khôn lão gia cũng thiếu mất một môn nhân.
Ba vị lão gia cũng không trở về tìm kiếm, mà là hỏi ra một vấn đề giống nhau.
- Có thấy lụa vàng hay không?
Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết đồ vật lụa vàng là gì.
- Lấy tất cả túi trữ trừ vật ra!
Ba vị lão gia đồng thời hạ lệnh, môn nhân không dám chậm trễ, nhao nhao móc túi trữ vật ra.
Không có!
Trong túi trữ vật của các môn nhân đều không có vật màu vàng.
Huyền Thủy lão gia nhìn về phía hai vị lão gia khác:
- Có thể trong tay ba tiểu tử kia?
- Chắc là vậy!
- Trở về tìm!
Ba vị lão gia lần nữa tiến vào trong không gian đại mộ.
Trong đại điện cũ nát đó.
Các môn nhân nhìn chằm chằm vào nhau, ánh mắt đối phương đều là sát khí, nhưng vì uy thế của ba vị lão gia, cũng có lẽ giờ phút này mọi người đều đang giận dữ, cũng không có thời điểm này động thủ.
Đều tự thối lui vào trong góc, Trần Hồng Vũ hỏi:
- Đại sư huynh, lão gia đang tìm kim loại gì?
Lý Đông lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
Bên cạnh, Từ Lạc cũng tò mò hỏi một câu:
- Nhu nhi, cái gì là lụa vàng?
Ba vị lão gia vòng trở lại cũng không tìm được môn nhân nhà mình mất tích, tám chín phần mười đã gặp nạn.
Dù sao bên trong đại mộ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, ngay cả những Pháp Thân như bọn họ cũng không dám mạo muội xâm nhập, môn nhân nhà mình chỉ là cảnh giới Hóa Khí, một khi bị lạc bên trong đại mộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngoài ra, còn có một khả năng, đó chính là bị người ta lặng lẽ giết chết.
Sau khi đi ra, ba vị lão gia liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên, bắt đầu hoài nghi lẫn nhau.
- Ta nói lão nhị, chúng ta đã nói trước, bảo vật trong đại mộ, ba người cùng hưởng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận