Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 421 - Cơm tập thể



Chương 421 - Cơm tập thể




Chương 421: Cơm tập thể
Bây giờ chỉ còn lại hơn tám mươi người.
Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì thêm, lập tức ăn đan dược, ngồi xếp bằng xuống, khôi phục pháp lực.
Dù Kim Hà Tông là Tiên đạo đại tông, vẫn tuyên truyền đệ tử đồng môn ở bên ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết với nhau.
Nhưng cũng chỉ là tuyên truyền mà thôi.
Kim Hà Tông quá lớn, đệ tử nhiều như sao trên trời, đừng nói quen biết, rất nhiều người còn chưa gặp qua.
Ngoại trừ sư huynh đệ cùng ngọn núi nhà mình ra, những đồng môn khác chết sống cũng không quá để ý. Trong phạm vi năng lực, nếu có thể giúp ta có lẽ sẽ giúp một tay. Nếu dính đến sinh tử, ngại quá, ta chỉ lo thân mình.
Đây không phải là ích kỷ.
Mà là hiện thực.
Nhất là lão đào vàng như Hồng Đại Sơn, sinh sinh tử tử thấy rất nhiều, mỗi lần tới đào vàng đều có người chết, đã sớm quen rồi, cũng chết lặng.
Chờ pháp lực khôi phục gần đủ, Tư Linh Vũ lấy Tiểu Kim Quả ra, kiểm kê một chút, có hơn hai trăm viên, hơn tám mươi người, chia đều.
Có người đề nghị để Hồng Đại Sơn được chia nhiều hơn một chút.
Nguyên nhân nha.
Trên đường đi đều là hắn dẫn dắt bọn họ, xung trận anh dũng bảo vệ mọi người chu toàn.
Đặc biệt Tư Linh Vũ, lần này nếu như không có nàng, chỉ sợ căn bản không cướp được nhiều Tiểu Kim Quả như vậy.
Điểm này.
Tất cả mọi người đều đồng ý, không ai phản bác lại. Bọn họ cũng sẵn sàng cho mấy người lãnh đạo được chia thêm một ít Tiểu Kim Quả. Đây là chuyện nên làm.
Nhưng mà.
Hồng Đại Sơn từ chối, hắn là đại sư huynh của Yến Tử Phong, cũng coi như có chút danh tiếng ở Kim Hà Tông, không muốn chiếm tiện nghi của đệ tử đồng môn.
Vạn Vân Phi cũng từ chối. Hắn là thiên kiêu kiệt xuất của Không Động đại chủ phong, tất nhiên cũng rất chú trọng danh tiếng của mình, yêu quý lông chim bản thân. Không muốn vì mấy Tiểu Kim Quả đã hư thanh danh.
Quan trọng nhất chính là, chỉ là Tiểu Kim Quả mà thôi, đối với tu sĩ khác mà nói, có lẽ là bảo bối hiếm có, đối với hắn lại không phải như vậy.
Thiên kiêu kiệt xuất của đại chủ phong Kim Hà Tông căn bản không thiếu tài nguyên, cũng không nhìn trúng vài quả này.
Công lao của Tư Linh Vũ lớn nhất, nàng cũng không lấy nhiều, chỉ nói với bọn họ. Tiểu Kim Quả là do mọi người liều chết nên chia đều. Sau đó nàng chia hơn hai trăm Tiểu Kim Quả cho tất cả mọi người.
Một người chia đều hai viên.
Còn lại hơn sáu mươi viên.
Sau khi những Tiểu Kim Quả này trở về giao cho người nhà của đệ tử đồng môn chết đi.
Đây coi như truyền thống truyền xuống từ xưa của Kim Hà Tông.
Nếu ở bên ngoài bất hạnh gặp nạn, những đồng môn khác sẽ giao một phần của người chết cho gia thuộc.
Từ Lạc cũng được chia hai viên.
Không biết có phải mấy năm nay hắn quen với việc giết người đoạt bảo trong Ma đạo Xích Luyện Tông hay không.
Lần đầu ăn cơm tập thể của Tiên đạo, thật sự có chút không thích ứng.
Cảm giác kỳ quái.
Ma đạo Xích Luyện Tông, chưa từng có khái niệm chia đều.
Từ trước đến nay đều là cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, có thể cướp được là bản lĩnh của ngươi, không cướp được mà chết, đó là ngươi xứng đáng.
- Vẫn là Kim Hà Tông có chút hương vị nhân tình nha.
Ước lượng hai Tiểu Kim Quả trong tay, trong lòng Từ Lạc có chút cảm khái. Thậm chí trong chớp mắt như vậy có chút hối hận lúc trước phản bội Kim Hà Tông.
Đương nhiên là vậy.
Cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Dù cơm trong nồi rất tốt.
Vấn đề là ăn không đủ no.
Thỉnh thoảng ăn hai miếng đồ chơi này còn phải chắp vá ra.
Hử?
Đang cảm khái, Từ Lạc lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt lộ ra một loại nghi ngờ, giống như đang hoài nghi cái gì.
Tình huống gì đây...
Từ Lạc theo bản năng sờ lên mặt, dáng vẻ vẫn là dịch dung như cũ, dung mạo bản tôn cũng không lộ ra, Tư Linh Vũ không có khả năng nhận ra mình.
Chẳng lẽ nàng nhìn ra ta là tu sĩ Ma đạo?
Khả năng không lớn!
Từ Lạc kiểm tra bản thân mình.
Toàn bộ khiếu huyệt trên người đều bị phong ấn.
Khí huyết cũng bị khóa kín gắt gao.
Hắn biết bản thân không có lộ ra bất kỳ khí tức nào, cho dù lúc ra tay cũng chưa từng vận chuyển pháp lực trong cơ thể, toàn bộ dựa vào Thiên Ma Pháp Thân mạnh mẽ, tay không vật lộn.
Theo lý thuyết, không có khả năng lộ ra chân ngựa.
Thế nhưng...
Vì sao Tư Linh Vũ luôn nhìn chằm chằm vào mình.
- Đại Sơn đạo hữu.
Tư Linh Vũ hơi cau mày, ngưng mắt nhìn Từ Lạc, nhìn về phía Hồng Đại Sơn bên cạnh:
- Hắn, cũng là Yến Tử Phong của các ngươi sao?
- Hắn?
Hồng Đại Sơn nhìn Từ Lạc một chút, lắc đầu:
- Không phải của Yến Tử Phong chúng ta, vị đạo hữu đồng môn này, ta nhớ rõ là Không Động Tiểu Nam Phong các ngươi.
- Không Động chúng ta?
Nghe vậy, Vạn Vân Phi nhíu mày càng sâu, ánh mắt càng thêm kinh ngạc:
- Vân Phi sư huynh, ngươi biết hắn ta hay sao?
- Ta không biết cũng không có ấn tượng gì. Sao thế?



Bạn cần đăng nhập để bình luận