Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 835 - Phong lưu khoái hoạt



Chương 835 - Phong lưu khoái hoạt




Từ Lạc cảm thấy mình cũng có thiên phú ở phương diện này, sao lại không được vận khí tốt như vậy chứ.
- Hay là… Ta cũng học theo Dương Nhược Lâm, chờ khi lão viện trưởng đi ngang qua, cố ý diễn hoá ra một ít Linh Lung Thần Phù?
Nói không chừng năm đó Dương Nhược Lâm đã làm như vậy.
Từ Lạc đột nhiên cảm thấy mình quá ngây thơ và hơi đơn thuần rồi, vì sao không tự tìm cơ hội thể hiện một chút.
Đột nhiên, tiếng Dương Nhược Lâm ngừng hẳn, mộng cảnh Thần Đạo cũng tan thành mây khói, tu sĩ còn đang đắm chìm trong mộng lập tức tỉnh táo lại, người nào cũng ngơ ngác, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, trước giờ chưa từng có chuyện này trong mộng cảnh.
Mọi người nhìn nhau, sau đó dồn ánh mắt về phía Dương Nhược Lâm – người đang đứng lơ lửng trên không.
Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp lịch sự tao nhã kia hiện lên vẻ khiếp sợ, mắt mở to, phảng phất như thấy chuyện không thể tin được.
- Nhược Lâm sư tỷ!
Đường Phi nghi ngờ hỏi:
- Ngươi sao thế?
Mộ Tiểu Tiểu cũng phát hiện ra, nhảy lên, bay tới bên Dương Nhược Lâm, lo lắng hỏi:
- Nhược Lâm, ngươi có sao không?
Dương Nhược Lâm như không nghe thấy gì, cứ đứng đó, sắc mặt thay đổi liên tục, từ chấn kinh, thành kinh hỉ, rồi biến thành kích động.
Bởi vì nàng vừa thấy một người vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cũng là người nàng ngày nhớ đêm mong, tìm đủ sáu năm.
Là hắn thật ư?
Có lẽ người này xuất hiện quá đột ngột, khiến nàng thấy mình như đang mơ, tự hỏi có phải mình sinh ra ảo giác rồi không.
Cho đến khi thấy người đó đứng trong đám đông, mỉm cười vẫy tay với mình, thân thể mềm mại của Dương Nhược Lâm không nhịn được run lên, không khống chế được bản thân nữa, bay đi.
Nàng vừa bay, mọi người đều ngơ ngác, không ai biết lý do, chỉ thấy Dương Nhược Lâm đáp xuống trong đám đông, chính xác là trước mặt một người.
Người kia mặc vệ y màu đen đơn giản, đầu đội mũ lưỡi trai, có thể mơ hồ trông thấy một giương mặt tuấn mỹ trắng nõn dưới vành nón.
Có lẽ do quá kích động, Dương Nhược Lâm cứ nhìn Từ Lạc chằm chằm, nhất thời không biết nên nói gì.
- Sao thế?
Từ Lạc mỉm cười:
- Không nhận ra à?
- Là ngươi thật ư?
- Còn ai nữa?
- Ngươi có biết ta đã tìm ngươi ròng rã sáu năm, ngươi… Sao đột nhiên xuất hiện ở đây…
- Nhớ ngươi, nên mới tới gặp đấy!
- Ngươi…
Quảng trường Thần Bích tĩnh lặng, tất cả mọi người, kể cả tu sĩ Thần Đạo của mạo hiểm đoàn, hay là thần nhị đại của hộ vệ đoàn, đều trợn mắt há miệng.
Nhất là khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, càng khiến người ta khó tin.
Chuyện gì đây? Thần Nữ tìm người này sáu năm ròng rã? Nam nhân này còn nói nhớ nàng, nên mới tới thăm? Ông trời ơi! Họ có quan hệ gì? Sao thấy cứ mập mờ thế?
Cáp Tử đứng bên choáng váng, không ngờ được, Từ Lạc quen biết Thần Nữ, mà Thần Nữ còn tìm hắn sáu năm, cái này…
- Ngươi là… Tiểu ca ca khi xưa?
Lúc này, Mộ Tiểu Tiểu cũng phi thân tới. Nàng ngạc nhiên nhìn Từ Lạc chăm chú, cuối cùng cũng nhận ra, kinh hô:
- Ngươi là Từ Lạc! Ngươi không chết?
- Chết rồi… Sau sống lại.
Thấy mọi người đều nhìn nơi này chằm chằm, bàn tán xôn xao, Dương Nhược Lâm kéo Từ Lạc:
- Chúng ta đi!
Dương Nhược Lâm kéo Từ Lạc, bay về biệt viện tĩnh lặng ở thành đông của nàng trước mắt bao nhiêu người, để lại một đám tu sĩ Thần Đạo ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn thân ảnh Thần Nữ biến mất trong tầm mắt.
- Sao lúc rời đi không báo cho ta? Những năm này ngươi ở đâu? Ngươi có biết ta vẫn tìm ngươi rất lâu? Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không?
Về tới biệt viện ở thành đông, Dương Nhược Lâm không thể kìm sự xúc động của mình nữa, hốc mắt đỏ lên, cảm xúc rối loạn, kích động, hưng phấn, tức giận, kìm chế và rất nhiều tình cảm dồn nén trong sáu năm ròng.
Nàng trừng đôi mắt đỏ hồng, thở hổn hển liên tục, vừa rống vừa gào thét, chất vấn nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt.
Từ Lạc không nói gì, chỉ đi tới, ôm hôn Dương Nhược Lâm.
- A… Ngươi! Ưm ưm ưm… Không! Ưm ưm…
Ban đầu Dương Nhược Lâm còn giãy giụa hai lần, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của Từ Lạc, thân thể mềm mại của nàng nhũn ra ngay.
- Trời ạ!
Mộ Tiểu Tiểu chạy tới, đúng lúc thấy cảnh Từ Lạc vừa ôm hôn Dương Nhược Lâm, vừa đi vào phòng trong.
- Ôi… Hai mắt của ta!
Mộ Tiểu Tiểu hoảng đến đỏ bừng mặt, vội che mắt, lùi ra ngoài.
Nàng quen Dương Nhược Lâm được sáu năm, trong ấn tượng, tính tình người này lạnh nhạt, dù người theo đuổi nàng là ai, nàng cũng không đáp lại, từ đại sư huynh viện nghiên cứu, đại đoàn trưởng nổi danh, đến cả Thái Vi Thần Tử.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tiểu Tiểu thấy Dương Nhược Lâm ôm hôn mãnh liệt với một nam tử như vậy, mà nhìn tư thế hai người, chắc còn oanh liệt hơn nữa.
- Ôi, phá nát tam quan của ta rồi! Bình thường Nhược Lâm luôn có dáng vẻ nữ thần cao lãnh, không ngờ gặp người trong lòng, lộ nguyên hình ngay!



Bạn cần đăng nhập để bình luận