Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 264 - Thiên Sát lông trắng



Chương 264 - Thiên Sát lông trắng




Phi thuyền rất đắt.
Tài chính trong tay Từ Lạc không đủ để mua một chiếc, chỉ có thể mua một con sư thứu.
Hắn không thiếu tiền.
Thế giới tận thế tùy tiện một con âm hồn đều là cực phẩm, còn có thể làm phôi thai nuôi dưỡng Âm Linh, thậm chí là Âm Quỷ.
Vấn đề là, không tiện ra tay, không thể bán ngay được, hắn rất đau lòng.
Một lần bán quá nhiều, dễ bị người ta để mắt tới.
Mặc dù hắn đã kêu chưởng quỹ béo ra tay nhiều lần, nhưng hắn cũng sợ chết nên không dám làm quá nhiều.
Không có cách nào, chỉ có thể từ từ, nước chảy dài, ngược lại cũng không gấp.
Một tòa núi hoang vu xuất hiện.
Trên núi có một đống đạo quan phế tích.
Từ Lạc vung tay lên, đá vụn bay loạn, một cái giếng khô xuất hiện, tung người nhảy vào, phía dưới là một đại sảnh trống rỗng mà rách nát.
Lấy ra một sợi lông chim, xẹt qua tường, một màn sáng diễn hóa ra, Từ Lạc nhấc chân đi lên.
Đại mộ không gian.
Hắc phong gào thét, lông trắng bay đầy trời.
Mặc dù hiện tại Từ Lạc đã là Pháp Thân cảnh, nhưng vẫn không dám tiếp xúc với những sợi lông trắng này, vẫn mang theo đèn lồng, lồng lồng bao quanh mình.
Nhờ ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, có thể thấy rõ ràng hạt bụi đếm mãi không hết, tràn ngập toàn bộ ngôi đại mộ như sương mù.
Những hạt bụi này không phải gì khác, chính là sát khí có thể làm cho khí huyết suy yếu.
Những sợi lông trắng bay lượn đầy trời kia là đại sát khí nuốt nguyên đoạt thọ.
Hơn nữa.
Dựa theo lý do đề cao tu vi, tăng thêm đi qua lại nhiều lần, ngày càng có thể cảm nhận được đại hung sát khí và phù du đại sát đáng sợ.
- Lúc trước còn trẻ không biết, đi theo mấy người Huyền Thủy lão gia tiến vào đại mộ, chưa chết ở chỗ này, thật sự là mạng lớn...
Lại nói, người không biết thì không sợ.
Trước kia.
Từ Lạc không có cảm ngộ gì, khi hiểu biết càng ngày càng nhiều, thể hội cũng càng sâu.
Nếu trước kia chưa từng tiến vào tòa đại mộ này, bây giờ có người bảo hắn vào, nói thật, Từ Lạc suy nghĩ lại, hắn chưa chắc dám tiến vào.
Nơi đầy tràn ngập sát khí hung ác. Sát khí nuốt nguyên đoạt thọ bay múa đầy trời. Trên núi đại mộ còn có một thi thể lão ma, cộng thêm một cây Quỷ Hồn Phiên mọc đầy lông trắng, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết nơi này rốt cuộc là đại mộ của ai, đại sát khí khắp nơi bắt nguồn từ đâu.
- Cạc cạc!
Phần phật phần phật.
Âm Nha dáng vẽ như cũ, lông tạp toàn thân, cái đầu trọc lóc.
- Tiểu tử, sao thời gian lâu như vậy không đến thăm lão tổ!
Âm Nha đứng trên đỉnh của Quỷ Hồn Phiên, cái đầu trọc lóc, cúi nhìn Từ Lạc, híp đôi mắt nhỏ xanh mượt, trên dưới không ngừng đánh giá:
- Gần đây tu luyện như thế nào, có gì tiến triển không?
- Còn tạm được.
- Chẳng hiểu là có ý gì, lão tổ không nhớ lầm. Lần trước ngươi tới đây đã tu thành Hóa Khí tầng chín, chuẩn bị khi nào bước vào Tiên Thiên bắt đầu tu luyện Thiên Ma Pháp Thân!
- Chỉ là Pháp Thân mà thôi, có gì khó. Chỉ cần ta nguyện ý búng tay chỉ chuyện trong chớp mắt.
- Ta nói mấy tháng nay không gặp, bản lĩnh tăng lên. Bản lĩnh khoác lác lại văng đầy trời.
- Chỉ là Thiên Ma Pháp Thân đáng để lão tử khoác lác? Mở to mắt chim của ngươi ra mà nhìn đi!
Từ Lạc lắc người một cái, thân thể đột nhiên chấn động. Hơn 2000 khiếu huyệt trên toàn thân đều mở ra, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn lốp bốp, sát khí xung quanh không ngừng lan ra.
- Hả?
Âm Nha như lồi mắt ra ngoài, lông lá trên người dựng thẳng lên như gai nhọn.
- Đây... Đây là hai ngàn bảy trăm sáu mươi ba khiếu huyết, ông trời ơi!
Phần phật phần phật...
Âm Nha vỗ cánh bay đến chân núi. Vừa rời khỏi đỉnh núi, hắn lại đột nhiên lui về, trừng mắt nhìn Từ Lạc, khó mà tin được hỏi:
- Hay cho tiểu tử ngươi, ngươi... tu luyện như thế nào vậy, sao luyện nhanh như vậy? Trong mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà mở ra gần ba ngàn khiếu huyệt. Nói cách khác... Ngươi đã đúc thành hai khiếu cung. Ngay cả đạo khiếu cung thứ ba cũng sắp đúc thành?
- Sớm biết như vậy, ta là kỳ tài độc nhất vạn cổ, biết hàm lượng của bốn chữ độc nhất vạn cổ hay không? Biết hai chữ kỳ tài viết như thế nào hay không?
Từ Lạc không khiêm tốn chút nào, cũng không giấu diếm.
Trước mặt những người khác, hắn sẽ giấu tài đi.
Ở trước mặt Âm Nha, hắn lười giấu cũng không cần thiết phải giấu.
Âm Nha yêu cầu hắn luyện thành Thiên Ma Pháp Thân, đi mở ra Thiên Ma Cổ Quan.
Vừa vặn, Từ Lạc cũng muốn luyện thành Thiên Ma Pháp Thân, nhưng vì làm sao mở ra Thiên Ma Cổ Quan, đó là chuyện sau này lại suy nghĩ.
- Hảo tiểu tử! Thật là hảo tiểu tử! Cạc cạc! Lần đầu tiểu tử ngươi tiến vào. Lão tổ biết tiểu tử ngươi là tài năng hiếm có. Bây giờ xem ra quả nhiên như thế!
Âm Nha vô cùng hưng phấn:
- Ngươi mạnh hơn Quỳ Âm tiểu tử quá nhiều, cạc cạc! Quỳ Âm so với ngươi quả thật là phế vật! Không! Ngay cả phế vật cũng không bằng, chính là một đống phân không dùng được!



Bạn cần đăng nhập để bình luận