Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 677 - Văn minh Thần đạo phát đạt



Chương 677 - Văn minh Thần đạo phát đạt




Thông qua thần văn huyền diệu do mật đạo tạo ra, hình thành các loại thần phù thần kỳ, từ đó tạo ra diệu dụng khác nhau.
Như hỏa diễm thần phù, hàn phong thần phù, băng sương thần phù vân vân.
Thần văn khác nhau diễn hóa ra thần phù khác nhau, có thể tạo ra diệu dụng khác nhau.
Hỏa diễm thần phù có thể làm bếp lò, băng sương thần phù có thể dùng để làm tủ lạnh.
Cũng tương tự.
Nếu như bao quanh kiếm gỗ đào, hoặc trên Thần Ngọc Kiếm, nó cũng có thể tạo thành uy lực không nhỏ.
Hôm nay.
Trong Thần Chỉ thành.
Thậm chí có thần phù kỹ sư chuyên môn dùng các loại thần phù mưu sinh.
Cũng có hành gia trong lĩnh vực thần phù chuyên mở cửa hàng thần binh, chuyên môn chế tạo thần binh lợi khí định chế cho tu sĩ Thần đạo.
- Thần Phù, bị xưng là ngôn ngữ Thần đạo, cũng là một loại Thần đạo văn tự...
Từ Lạc lẩm bẩm.
Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ đi tìm thần phù sư nói mò. Ít nhiều cũng có hiểu biết sơ bộ về thần phù.
Nói cho đúng hơn, hắn hiểu được một chút về thần văn, thần phù, thần tượng.
Trước đây.
Hắn không hiểu.
Không biết vì sao bên trong các đại thần cung đều có nhiều bích họa như vậy.
Cho đến hiện tại mới hiểu được bức tranh tường là một loại thần tượng.
Diệu dụng của thần tượng phức tạp hơn xa so với thần phù, cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nó có chút giống trận pháp bên thế giới Tiên Ma, không chỉ có tác dụng hộ đạo mà còn có thể dùng để trấn giết, bao gồm tu luyện, tụ linh.
- Có chút thú vị...
Mấy năm trước Từ Lạc vẫn luôn nghiên cứu trận pháp bên thế giới Tiên Ma, hơn nữa nghiên cứu còn có thể. Trong suy nghĩ của hắn, bên thế giới Tiên Ma chỉ cần ngươi có bản lĩnh, trận pháp có thể làm được bất cứ chuyện gì. Đại năng cổ đại thậm chí có thể dùng trận pháp mở động phủ, kết giới.
- Bên thế giới Tiên Ma cần niệm pháp quyết, hình thành đủ loại phù văn, diễn hóa thành trận pháp, có đôi khi còn cần tài nguyên trợ giúp, phù văn được gọi là ngôn ngữ đại đạo.
- Bên này, thần phù bị xưng là ngôn ngữ Thần đạo, giữa hai bên có dị khúc đồng công hiệu, khác nhau duy nhất. Một người dùng pháp lực, một người dùng thần lực.
- Chỉ là không biết, đại đạo của thế giới Tiên Ma có gì khác với Thần đạo.
Từ Lạc lắc đầu, lười suy nghĩ.
Chuyện này quá mức huyền ảo, lấy kiến thức hiện tại của hắn còn chưa đủ để suy nghĩ về vấn đề này.
- Học tập cho tốt, mỗi ngày hướng lên... Nói ra thì dễ, làm được thật khó.
Từ Lạc là một người có tâm tiến thủ, cũng là người có hy vọng tiến bộ.
Không biết làm sao.
Hắn có chút lười.
Hắn rất muốn học thêm học thức về phương diện Thần đạo. Nhưng vừa nghĩ đến các loại thần văn, thần phù lộn xộn thì đầu óc hơi đau. Thứ này khác với pháp môn Thần đạo.
Pháp môn Thần đạo chú ý tới ngộ tính, ngộ hiểu cũng sẽ dần dần biến mất.
Các ngôn ngữ Thần đạo lại cần tốn rất nhiều thời gian đi học tập.
- Trận pháp bên thế giới Tiên Ma không có đường tắt để đi, cũng cần thời gian tích lũy, thần tượng cũng không ngoại lệ...
- Mệt quá.
Thở dài.
Trở lại Cửu Hoàn trại.
Đi vào phòng, tắm nước lạnh.
Vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, tiếng đập cửa truyền đến.
Mở cửa, không phải người khác, chính là Dương Nhược Lâm.
- Ồ, đây không phải là đại tiên tử Nhược Lâm hay sao?
Nhìn thấy Từ Lạc để ngực trần, chỉ quấn một cái khăn tắm, gương mặt xinh đẹp của Dương Nhược Lâm hơi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
- Có gì mà thẹn thùng, cũng không phải chưa từng gặp qua.
Giọng nói của Từ Lạc truyền đến, gương mặt Dương Nhược Lâm càng đỏ hơn.
Cho dù ở trong Tam Phạt thần cung nửa năm, hai người ở cùng nhau, chuyện nên phát sinh cũng phát sinh.
Nhưng mà.
Bọn họ đều vô cùng ăn ý với nhau, không ai phá vỡ tầng giấy cửa sổ kia, giống như chưa từng xảy ra.
Trong lòng Từ Lạc nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Dương Nhược Lâm cũng không rõ.
Nhưng.
Trong lòng Dương Nhược Lâm, sự tồn tại của Từ Lạc thật quá mức thần bí.
Sự bí ẩn đó khiến cho nàng không thể lý giải.
Chính vì loại bí ẩn này khiến cho nàng cảm thấy xa lạ, dường như bất cứ hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Sau khi đến Thần Chỉ thành gần một tháng. Từ Lạc cả ngày không thấy bóng người, cũng không biết hắn đang làm gì.
Đóng cửa lại.
Từ Lạc rót rượu ngon đặt lên bàn, ngồi trên ghế thái sư bắt chéo chân, cười tủm tỉm hỏi:
- Sao hôm nay ngươi có thời gian rảnh đến chỗ ta?
- Ngươi cả ngày đi sớm về muộn, có đôi khi ba năm ngày cũng không thấy mặt...
Dương Nhược Lâm hỏi:
- Mấy ngày nay ngươi đang làm gì?
- Ta?
Từ Lạc cười nói:
- Không có việc gì tản bộ.
- À.
Có lẽ do nhìn ra Từ Lạc không muốn nhiều lời, Dương Nhược Lâm rất biết điều không truy hỏi, sau một lát lại nói thêm:
- Ngày mai ta chuẩn bị đến đạo trường xem, ngươi đi hay không?
- Đạo trường gì?
- Thần Bích đạo trường.
Dương Nhược Lâm giải thích:
- Ta nghe bọn họ nói, đạo trường là nơi tu luyện Thần đạo, nơi đó có rất nhiều thần bích, là do Thái Vi lão thần tiên năm đó lưu lại. Trên thần bích có lão thần tiên tự tay vẽ thần tượng huyền diệu, có thể tham ngộ pháp môn của Thái Vi Thần đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận