Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 858 - Gặp lại thần côn điên (2)



Chương 858 - Gặp lại thần côn điên (2)




Toà Âm Sơn Thần Mộ thần bí quỷ dị vẫn toạ lạc ở chân trời phía đông. Trong mảnh phế tích kia, tường đổ ngói vỡ, tháp cao sụp, bia đá đứt gãy ở khắp nơi, còn có cả điện thờ kia với bài vị tán loạn trên đất.
- Lần xuất khiếu Âm Thần trước, rõ ràng ta trông thấy thần côn điên xuất hiện ở trước điện thờ... Đến cùng có phải là do tưởng tượng?
Từ Lạc lắc đầu, nếu có thể gặp lại thần côn điên, chắc sẽ hỏi một chút, nhưng chờ mãi ở doanh địa Hồ Lô Trại, vẫn không thấy thân ảnh của người đó đâu.
- Haiz! Thôi quên đi.
Mắt thấy Minh Nhật sắp biến thành U Nguyệt, nhưng không đợi được thần côn điên, Từ Lạc quyết định rời đi, về sau rồi nói. Bất chợt, có âm thanh vang lên bên tai hắn:
- Trời sập, đất sụt, không thấy tiểu hoa cẩu…
Nghe thấy giọng nói này, Từ Lạc lập tức kích động, tế thần thức quét qua, phát hiện một thân ảnh vừa lạ vừa quen, bước lên một bước, súc địa thành xích.
Giờ khắc này, có một người khoa tay múa chân ở rừng dây leo hoang vu trước doanh địa Hồ Lô Trại. Đó là một lão đầu, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, cài một bông hoa hồng xinh đẹp, dây gai buộc bên hông, tay cầm một khối mộc bài, tay còn lại nắm chặt cây gậy dính đầy giấy vụn, nhảy nhót như đang cầu thần. Không phải thần côn điên thì còn là ai?
- Chết rồi, hắc hắc! Chết hay lắm…
Thần côn điên chỉ cây gậy gỗ trong tay về toà Âm Sơn Thần Mộ ở chân trời đằng đông, có chút dương dương tự đắc:
- Không ra được! Hắc, hắc! Các ngươi, không ai ra được đâu! Này thì phá bích! Phá đi! Đều bị trấn áp bên trong rồi?
- Hừ hừ! Một đám không biết sống chết, các ngươi coi thiên thư văn điệp là để chơi? Các ngươi nghĩ muốn phá bích thế giới này là phá được hả? Các ngươi cho rằng Thiên Bia kia… Gãy mất rồi ư? Các ngươi có biết phù văn trên Thiên Bia là gì không, hắc hắc!
- Ngu dốt! Một đám đần độn vô học… Kêu các ngươi đừng vào, lại cứ nhất quyết phải vào. Hắc hắc! Không nghe lão tử thì chỉ có ăn khổ thôi!
Vèo, trong nháy mắt, Từ Lạc xuất hiện, nhìn thần côn điên chằm chằm, hỏi:
- Lão tiền bối, ngươi còn nhớ ta không?
- Ngươi?
Thần côn điên chớp đôi mắt chỉ còn tròng trắng, phảng phất như một người mù, nhìn Từ Lạc:
- Ngươi là ai? Đến từ đâu?
- Ta là Từ Lạc! Chúng ta đã từng gặp nhau ở doanh địa.
- Từ Lạc?
Thần côn điên lắc lư cái đầu:
- Chưa từng nghe qua, không biết!
Hắn tiến tới, ngửi ngửi:
- Trên người tiểu tử ngươi có mùi quen quen, ngươi là ai?
- Là ta, Từ Lạc! Ngươi còn nhớ Ngu Yến Thanh không? Trước đây, ta và Ngu Yến Thanh đã gặp ngươi.
- Ngu Yến Thanh là ai? Sao nghe quen vậy nhỉ?
Thần côn điên vò đầu, bộ dáng rất thống khổ:
- Đến cùng là ai? Cái tên này quen quá! Ngu Yến Thanh… Ngu Yến Thanh, Ngu Yến Thanh…
Thần côn điên lẩm bẩm, rồi như nhớ ra gì đó, đột nhiên vỗ đầu một cái:
- Ta nhớ ra rồi! Là Bạch Vô Thường! Ngu Yến Thanh là Bạch Vô Thường!
Thấy thần côn điên tựa như dần nhớ lại, Từ Lạc vội hỏi:
- Lão tiền bối, vậy ngươi còn nhớ ta không?
- Ngươi hả, là ai?
- Ta là bằng hữu của Bạch Vô Thường!
- Bạch Vô Thường là ai?
Cặp mặt chỉ còn tròng trắng của thần côn điên trở nên hoảng hốt, lầm bầm:
- Đến cùng Bạch Vô Thường là ai? Ta là ai? Sao ta lại quên…Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
Từ Lạc cau mày, nhìn thần côn điên chằm chằm, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
- Ngu Yến Thanh, Bạch Vô Thường… Hình như ta nhớ ra… Bạch Vô Thường phá bích. Ta đang tìm nàng… Nhưng… Ta tìm nàng làm gì? Chờ một chút! Để ta ngẫm lại cẩn thận!
Thần côn điên nỉ non:
- Bí mật! Đúng vậy! Là bí mật cổ xưa, Bạch Vô Thường biết chúng! Chỉ có nàng biết!
- Bạch Vô Thường là Ngu Yến Thanh, Ngu Yến Thanh chính là Bạch Vô Thường, nàng phá bích, đầu thai chuyển thế đến nơi này… Nàng vẫn chưa khôi phục ký ức và không biết mình là ai, doanh địa Hồ Lô Trại… Đúng! Nàng vẫn luôn ở đó, sau này, hình như nàng quen một tên tiểu bạch kiểm… Ngày này phong lưu khoái hoạt với hắn.
- Ta, ta, ta!
Từ Lạc vội nói:
- Ta chính là tên tiểu bạch kiểm khoái hoạt với Ngu Yến Thanh!
Có người từng nói, nếu muốn nói chuyện với người điên, vậy thì hãy điên cùng họ. Bây giờ, Từ Lạc cũng đang làm như thế, hắn dốc toàn lực chứng minh mình chính là tên tiểu bạch kiểm phong lưu khoái hoạt cùng Ngu Yến Thanh với thần côn điên.
- Ta chính là tiểu bạch kiểm kia, ngươi nhìn ta này!
Từ Lạc chỉ giương mặt trắng nõn tuấn tú của mình, nói:
- Ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của ta đi!
- Ơ, trắng thật! Nhìn còn trơn nhẵn, khá quen… Chẳng lẽ ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm kia? Là cái tên cho ta ăn gà quay đấy à?
- Gà quay? Ngươi đợi chút!
Vụt! Thân ảnh Từ Lạc biến mất trong nháy mắt.
- Tiểu bạch kiểm… Ngươi đâu rồi? Chết hả? Lại chết… Tốt lắm!
Thần côn điên nhìn Minh Nhật ảm đạm phía chân trời, nỉ non:
- Nó lại tới… Tới ngày một nhiều. Bọn họ…
Thần côn điên lại nhìn về Âm Sơn Thần Mộ ở chân trời phía đông, lẩm lẩm một mình:
- Nếu cứ như vậy… Sớm muộn bọn hắn cũng sẽ phá bích… Nhanh thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận