Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 662 - Ba viên truyền thừa chi tâm (2)



Chương 662 - Ba viên truyền thừa chi tâm (2)




Lại nhìn Dương Nhược Lâm một cái.
Tiểu cô nương vừa quan sát bức bích họa bốn phía, vừa nghiên cứu thần văn phía dưới, mi tâm thần tuyền như ẩn như hiện, bấm pháp quyết, thỉnh thoảng diễn hóa ra từng đạo thần văn kỳ lạ.
Từ Lạc như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng không giúp được gì.
Chờ thời gian dài như vậy không thấy có tiến triển gì, ngược lại hắn cũng không thúc giục, bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu quan ngộ mái vòm.
- Trời ơi
Không quan ngộ cũng không sao, nó thật sự khiến Từ Lạc kích động không thôi.
Lúc trước Dương Nhược Lâm nói, nơi này còn là Tham Lang, Phá Quân, Lộc Tồn tạo thành Tam Tinh thần cung, hắn còn có chút bán tín bán nghi.
Xem xét hiểu xong thần tích trên mái vòm. Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là... Tam tinh thần tích. Chính là quỹ tích vận hành của Tham Lang, Phá Quâ, Lộc Tồn.
- Thật thú vị...
Thế giới Thần đạo, có lẽ hiểu biết của hắn ta không quá rõ.
Thần văn logic cũng không hiểu.
Nhưng phương diện ngộ tính tuyệt đối là đỉnh cấp.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, hắn đã nắm giữ bảy tám phần lộ tuyến của thần tích.
Lại qua mấy ngày, pháp môn Thần đạo của Tam Tinh thần cung cũng bị hắn lĩnh ngộ bước đầu.
Nửa tháng trôi qua.
Bắc Đấu Thiên Cương Tham Lang Thần Tướng, Phá Quân Thần Tướng, Lộc Tồn Thần Tướng, hắn đã có thể diễn hóa ra.
Mấy ngày sau.
Hắn đã nắm giữ gần hết thần ý.
Âm Thần vừa ra, trong chớp mắt đã có thể hóa thành ba đại thần tướng.
Gần một tháng sau, Từ Lạc đã nắm giữ gần hết tất cả đạo pháp lớn nhỏ trong Tam Tinh thần cung.
Ông ...
Ngày hôm sau.
Theo những thần văn bị kích hoạt, các hoa vân thần văn vô dụng trên mặt đất sáng lên, dường như sắp hoạt động.
Trong lúc nhất thời.
Ánh sao đầy trời.
Thần hồng tràn ngập.
Thần văn giao nhau, không ngừng diễn hóa.
Keng!
Một cột sáng thần hồng phóng lên trời.
Thành công!
Trong lòng Từ Lạc vô cùng hưng phấn, hỏi:
- Hiện tại có thể tiến vào thần môn?
- Hẳn là... Có thể.
Dương Nhược Lâm khí sắc không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng bệch, thần tuyền trên mi tâm cũng biến thành ảm đạm, vừa nhìn đã biết suy yếu quá độ, sức cùng lực kiệt.
Từ Lạc vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, đầu tiên là đưa lên hai viên đan dược, sau đó bố trí hai đạo trận pháp, giúp nàng bổ sung tinh thần.
Hắn không hiểu thần văn.
Miễn cưỡng xem như người hơi biết trận pháp.
Hơn nữa.
Trong mấy trăm túi trữ vật trên người chứa đầy các loại tài nguyên, đều là đồ quý đại bổ. Không cần nói tinh thần Dương Nhược Lâm chỉ suy yếu, cho dù thiếu tay đứt chân cũng chỉ còn lại một hơi, Từ Lạc cũng có lòng tin khiến nàng đầy máu hồi sinh.
Nghỉ ngơi mấy tiếng, khí sắc của Dương Nhược Lâm đã tốt lên.
Sau đó.
Từ Lạc kéo nàng bước vào cột sáng thần hồng.
Ngay sau đó, bọn họ đi tới một nơi thần kỳ.
Trên không có bầu trời, dưới không có đại địa.
Xung quanh đều là lồng giam, thần hồng dị sắc lưu động.
Dưới chân là một thông đạo màu trắng bạc.
Phía cuối lối đi là một chiếc hộp ngọc nhìn như treo trên không.
Trên ngọc giản còn có một tòa tế đàn cao cao.
Mặt ngoài còn có phù văn lóe sáng, trên đỉnh bày một lò ngọc.
Trên lò ngọc có treo ba luồng quang hoa cầu vồng.
Thần hồng to bằng nắm tay, nhìn giống như trái cái bánh lớn.
- Truyền thừa chi tâm!
- Ba truyền thừa chi tâm!
Từ Lạc đã dung hợp hai truyền thừa chi tâm, vừa liếc mắt đã nhận ra ba ngôi sao nhảy nhót trong lò ngọc là truyền thừa chi tâm.
Trong chớp mắt, không có bất kỳ do dự nào, bước ra một bước, chớp mắt đã tới, chộp ba viên truyền thừa chi tâm vào trong tay.
Có lẽ cảm thấy không ổn, có vẻ bản thân quá tham lam, lại nhìn về phía Dương Nhược Lâm hỏi:
- Ngươi muốn cái nào?
Dương Nhược Lâm lắc đầu.
- ????
Từ Lạc hơi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn chằm chằm.
Nói thật.
Ba truyền thừa chi tâm, hắn vốn không muốn cho.
Cho dù một viên cũng không muốn.
Sở dĩ mở miệng hỏi.
Cũng không phải khách khí.
Nếu Dương Nhược Lâm muốn.
Quả thật hắn ta vẫn sẽ cho.
Hắn không nói đùa.
Suy cho cùng.
Nếu như không có Dương Nhược Lâm mở ra thần môn, bản thân hắn cũng không tiến vào được.
Làm người có thể ích kỷ một chút.
Cũng có thể tham lam một chút.
Thậm chí có thể hèn hạ âm hiểm một chút cũng không sao cả.
Nhưng.
Điểm mấu chốt mới là điểm quan trọng nhất.
Đạo nghĩa cũng phải giảng một chút.
Không thể bản thân ăn thịt, ngay cả canh cũng không lưu lại cho người khác.
Nếu làm vậy, sau này ai dám hợp tác với ngươi?
Đương nhiên.
Nếu như Dương Nhược Lâm thật sự muốn.
Hắn sẽ dùng thứ khác đổi trở về, các tài nguyên trong tay nhiều như vậy, trong đó không thiếu bảo bối cứu mạng, không sợ không đổi được.
Nhưng.
Điều khiến hắn vạn vạn không ngờ tới là Dương Nhược Lâm lại không cần.
- Ngươi... Thật sự một viên cũng không cần? Đây là truyền thừa chi tâm.
- Ta biết.
- Thế nhưng!
Từ Lạc nhíu mày, hỏi:
- Vì sao?
- Ý gì?
Dường như Dương Nhược Lâm cũng không thể hiểu, nàng tỏ vẻ nghi hoặc:
- Không phải ngươi cần những thứ này sao?
- …



Bạn cần đăng nhập để bình luận