Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 273 - Lại gặp Tuyết Vân Nghê (2)



Chương 273 - Lại gặp Tuyết Vân Nghê (2)




- Từ Lạc ca ca, ngươi muốn học pháp môn hộ đạo gì, có hứng thú với kiếm thuật không? Nếu như ngươi muốn học, không bằng tới Đãng Kiếm sơn trang chúng ta.
Nghe Kiếm Linh Nhi nói như vậy, trong lòng Từ Lạc không khỏi khẽ động.
Đừng nói.
Ở đăng môn đại điển thấy kiếm thuật của Kiếm Thập Thất, hắn thật sự hứng thú,
- Học kiếm thuật gì chứ, đánh đánh giết giết, nguy hiểm biết bao, nhân sinh khổ đoản, nên đi vui vẻ, thoải mái một chút, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt tốt biết bao...
Khương Sơ Tầm mỉm cười nhìn Từ Lạc:
- Không biết Từ công tử có hứng thú học thuật hợp đạo hay không, ta có thể dạy ngươi, còn tự mình dạy đấy...
...
Sắc mặt Từ Lạc mất tự nhiên. Có vài phần chua xót, thật sự chua xót.
Bởi vì hắn phát hiện Khương Sơ Tầm không chỉ đùa giỡn mình trên lời nói, mà dưới bàn, nữ nhân này vẫn dùng mũi chân khiêu khích.
Trong lòng âm thầm thề sau này lại vào nội môn nhất định dịch dung mà vào.
Gương mặt của hắn trông quá thanh tú, quá trắng trẻo, quá trẻ tuổi, dễ dàng bị một số lão yêu tinh để mắt tới.
Mặc dù hắn thích nữ nhân náo động.
Nhưng điều kiện tiên quyết là.
Nữ nhân này không có bất cứ uy hiếp gì đối với mình.
Loại người như Khương Sơ Tầm nhìn dường như rất trẻ tuổi, nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, nhấc tay nhấc chân lộ ra vạn loại tình cảm thành thục. Từ Lạc dám khẳng định, độ tuổi thật của nữ nhân này tuyệt đối không nhỏ. Cho dù không phải lão yêu tinh chơi vô số nam, ít nhất cũng thường xuyên đùa bỡn nam nhân.
- Ha ha ha...
Nhìn dáng vẻ không tự nhiên của Từ Lạc, Khương Sơ Tầm cười, nụ cười này giống như trăm hoa quyến rũ, quả thực là phong tình vạn chủng.
Bỗng nhiên.
Nàng giống như nhìn thấy cái gì đó, vẫy vẫy tay:
- Vân Nghê, bên này này.
Vân Nghê?
Cái gì Vân Nghê?
Đâu có Vân Nghê nào?
Nghe thấy cái tên này, Từ Lạc lập tức hoảng hốt.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Một nữ tử đang đi về phía bên này.
Nữ tử dung mạo thanh mỹ, mặc một bộ áo bào trắng thuần, khí chất siêu phàm thoát tục, chậm rãi đi tới, cứ như một vị cửu thiên tiên tử đang ở trong sương mù.
Thấy nữ tử này, Từ Lạc đột nhiên ngẩn ra, trong lòng càng hoảng hốt.
Dĩ nhiên là Tuyết Vân Nghê!
Thật tốt!
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Ổn định lại.
Không nên hoảng hốt.
Có lẽ nàng không nhận ra ta.
Ừm!
Ta không nghĩ là ta sẽ bị nhận ra.
- Vân Nghê tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến. Chúng ta chờ tỷ đã lâu rồi.
Tuyết Vân Nghê đi tới, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kiếm Linh Nhi:
- Ta vẫn đến đấy thôi.
Nói xong nhìn thấy Từ Lạc, lông mày liễu không khỏi nhướng lên:
- Vị này là...
- Trai lơ của ta.
Khương Sơ Tầm khẽ cười nói:
- Thế nào, trông không tệ nhỉ?
- Trai lơ của ngươi? Thật hay giả?
Tuyết Vân ngạc nhiên không thôi:
- Sơ Tầm, ngươi từ khi nào học người ta nuôi trai lơ vậy?
- Ừm, đã muốn nuôi một trai lơ từ lâu rồi, nhưng không có người đáng coi trọng. Mấy ngày trước ở bên ngoài trùng hợp gặp được một người, nhìn hắn trông không tệ cho nên nuôi. Thế nào? Trai lơ của ta, tư sắc cũng ổn chứ?
Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Vân Nghê vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn chằm chằm Từ Lạc, vừa nhìn vừa gạt đầu đánh giá:
- Không có gì, văn tự nhã nhặn, hơn nữa dáng vẻ rất thanh tú, không giống tu sĩ Ma đạo chúng ta, ngược lại giống...
Kiếm Linh Nhi tiếp lời:
- Có phải giống những thư sinh si tình trong câu chuyện thế tục kia không?
- Đúng vậy! Thật sự rất giống.
Tuyết Vân Nghê nhìn về phía Khương Sơ Tầm:
- Lần đầu tìm người, ngươi không phải là... Thật sự giả làm nữ quỷ trong phàm tục, lừa một thư sinh si tình đến làm trai lơ đấy chứ?
- Không được sao? Ha ha ha...
Khương Sơ Tầm không thể kìm nén được nữa, cười ngửa ra sau, cười đến mức cành hoa run rẩy.
Kiếm Linh Nhi bên cạnh cũng cười nói:
- Vân Nghê tỷ tỷ, tỷ mắc lừa... Sơ Tầm tỷ tỷ trêu đùa tỷ chơi thôi, Từ Lạc công tử mới không phải trai lơ đâu, người ta là trai lơ của Bạch Cốt tỷ tỷ, à không! Là đệ tử của Bạch Cốt tỷ tỷ.
- Giỏi cho ngươi Khương Sơ Tầm, vậy mà đùa giỡn ta!
- Ôi chao, ta không có trai lơ. Chẳng qua ta và Từ công tử biết nhau quá muộn, bị phu nhân nhanh chân đến trước...
Khương Sơ Tầm cười như hoa, đôi mắt quyến rũ nhìn Từ Lạc:
- Ừm... cũng không muộn, chờ phu nhân xuất quan, ta sẽ đi tìm nàng, muốn mời Từ công tử qua đây.
Vừa nói xong.
Dưới bàn, nàng lại dùng mũi chân khiêu khích Từ Lạc:
- Thế nào, Từ công tử, làm trai lơ cho tỷ tỷ nhé...
...
Từ Lạc cong đôi mặt thanh tú, mím môi, chỉ có thể mỉm cười đáp ứng.
Ma đạo yêu nữ, chơi quá hoa, hắn sợ mình không nắm chắc được.
- Phu nhân thu đệ tử lúc nào, vì sao chưa từng nghe nàng nhắc qua.
Tuyết Vân Nghê hỏi:
- Ngươi bái nhập môn hạ phu nhân khi nào?
- Không sai biệt lắm nửa năm trước.
- Như vậy sao... Khó trách.
- Từ công tử, ta còn chưa giới thiệu với ngươi đâu. Người này chính là Vân Nghê tỷ tỷ, Tuyết Vân Nghê!



Bạn cần đăng nhập để bình luận