Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 307 - Một khúc nhập mộng Tiếu tiên tử (4)



Chương 307 - Một khúc nhập mộng Tiếu tiên tử (4)




Thấy quả tú cầu bay đến lầu các của mình.
Đám người Lý Tam Tiếu, Vương Hoành Đức, Lý Đại Quang đều ngây ngốc. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được tú cầu sẽ bay đến chỗ mình.
Ngay khi phần lớn mọi người đang ngây người thì đại sư huynh Vạn Tuấn Chi nhanh tay lẹ mắt, cướp được tú cầu.
- Vạn Tuấn Chi may mắn cướp được tú cầu, bái kiến Tiếu tiên tử.
Vạn Tuấn Chi cầm tú cầu, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người chắp tay hành lễ.
- Ta...
Tiếu tiên tử cầm cốc nhấp môi, uống một ly rượu ngon, mỉm cười nhìn hắn:
- Có nói qua... Tú cầu là ném cho ngươi đâu?
Lộp bộp một cái.
Vẻ mặt Vạn Tuấn Chi nóng lên, xấu hổ không thôi:
- Nhưng... Ta cướp được tú cầu!
- Cho nên...
Dù cho Tiếu tiên tử chưa nói rõ.
Mọi người đều nghe hiểu.
Tất cả do nàng ta nói mới tính.
Nếu như muốn cướp, Tiếu tiên tử nói không tính, vậy thì không tính.
Mặc dù Vạn Tuấn Chi cảm thấy mất mặt nhưng cũng không dám nói gì, xoay người nhìn Lý Tam Tiếu, cố gắng cười nói:
- Tam Tiếu lão đệ, chúc mừng ngươi.
Lý Tam Tiếu có chút không thể tin được điều này. Mới không có cướp đoạt trước tiên, bỏ qua tú cầu khiến cho hắn hối hận không thôi. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện quay ngược lại, chẳng lẽ... Tiếu tiên tử cố ý vứt tú cầu cho mình?
- Tam Tiếu lão đệ, ngươi còn ngây ra làm cái gì!
Vạn Tuấn Chi đưa tú cầu cho Lý Tam Tiếu với vẻ mặt không tình nguyện.
- Cái này... Cái này...
Lý Tam Tiếu bị cưng chiều làm cho khiếp sợ, kích động đến mức không thể tự kềm chế, hai tay nâng tú cầu, nói chuyện cũng khó khăn:
- Tại hạ...Lý Tam Tiếu bái kiến tiên tử...
Còn chưa dứt lời, đã bị Tiếu tiên tử cắt lời:
- Ta cần biết con tôm thối ngươi là ai sao?
Giọng Tiếu tiên tử giống như ma âm, rất yêu mị, cũng rất nhu hòa. Truyền vào tai Lý Tam Tiếu lại như sấm nổ giữa trời quang, chấn hắn mặt xám như tro tàn, sững sờ ở đó, không biết làm sao.
- Nhưng, nhưng... Nhưng...
Lý Tam cười lắp bắp, nhưng nửa ngày sau cũng không biết nên nói gì.
Phần lớn mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết ý nghĩ của Tiếu tiên tử. Rõ ràng tú cầu đã ở chỗ này. Vạn Tuấn Chi cướp được, Tiếu tiên tử lại nói tú cầu không phải ném cho hắn, đưa cho Lý Tam Tiếu, nàng lại nói con tôm thối.
Thế nhưng...
Nếu như Tiếu tiên tử không phải ném cho hai người bọn họ, lại vứt cho ai?
Trong phòng.
Ngoại trừ Vạn Tuấn Chi, Lý Tam Tiếu ra, ai còn có tư cách này?
- Tiên tử.
Vạn Tuấn Chi chắp tay hỏi:
- Không biết tú cầu... ngài chuẩn bị... ném cho ai?
- Ném cho ai? Ha ha ha...
Nụ cười trên khóe miệng của Tiếu tiên tử lộ ra ba phần yêu dị, ba phần quyến rũ còn có bốn phần nghiền ngẫm:
- Trong mấy người... ai đẹp trai nhất?
Ai đẹp trai nhất?
Mọi người nhìn xuống, trong đám phản đồ của Kim Hà tông, Lã Phi Dương là người đẹp trai nhất, được mọi người công nhận. Nhưng vấn đề là hắn không ở chỗ này. Về phần những người khác, cả đám đều không đẹp trai. Nếu không cũng không đến phiên Lý Tam Tiếu người ta.
Chẳng qua...
Nói đến anh tuấn, hắn chỉ dính được một chút xíu.
Đột nhiên.
Mọi người đột nhiên nghĩ đến một người.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào trong góc.
Nhìn gương mặt trắng nõn và thanh tú của Từ Lạc, không phải hắn đẹp trai sao? Lúc trước Hoa Phi tiên tử đều gọi hắn là lang quân tuấn tú.
Vù!
Tú cầu trong tay Lý Tam Tiếu không hề biểu hiện ra dấu hiệu nào bay thẳng lên giữa không trung, đột nhiên xoay chuyển, bay vào trong góc, vây quanh Từ Lạc điên cuồng xoay tròn.
Nếu vừa rồi còn có một chút hoài nghi, vậy thì giờ phút này nhìn tú cầu không ngừng xoay tròn bên cạnh Từ Lạc, phần lớn mọi người trong lòng đều có một tia hoài nghi, giờ phút này hoàn toàn tan thành mây khói.
Lại là Từ Lạc!
Lại là khuôn mặt đáng chết của tiểu bạch kiểm này!
Vì sao cái gì cũng là hắn!
Vì cái gì?
Lý Tam Tiếu trong lòng điên cuồng hét lên.
Lúc trước Hoa Phi tiên tử coi trọng gương mặt trắng trẻo của Từ Lạc thì cũng thôi đi.
Lần này Tiếu tiên tử cũng tặng tú cầu cho hắn!
Rốt cuộc là vì sao!
Lý Tam Tiếu ghen tị nổi điên, hai mắt đều đỏ lên!
- Tiểu, tiểu Lạc!
Lý Đại Quang kinh ngạc chỉ vào tú cầu đang xoay tròn bên cạnh Từ Lạc, lắp bắp nói:
- Quả cầu, quả cầu, quả cầu ——
Tú cầu chuyển động rất nhanh.
Từ Lạc lại đứng ở một góc, trong lòng bất động, hắn nhíu mày thật sâu, nhìn quanh quanh mình một vòng, lại dùng một loại ánh mắt cực kỳ không thể hiểu nổi nhìn Tiếu tiên tử.
Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.
Ta chỉ đến tham gia náo nhiệt mà thôi.
Không cần thiết chơi ta như vậy không?
Cuối cùng...
Tú cầu ngừng xoay chuyển.
Từ Lạc ngẩng đầu lên, cũng không hề do dự, thành thật đi ra khỏi góc, đi đến hàng rào lầu các, cúi đầu, chắp tay, chào theo tiêu chuẩn liền hỏi:
- Tại hạ Từ Lạc, bái kiến Tiếu tiên tử.
- Ngẩng đầu lên.
Thiên Âm Lâu, ở giữa không trung, Tiếu tiên tử không khác gì đóa hoa rực lửa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận