Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 330 - Tát trường lão Thần miếu (3)



Chương 330 - Tát trường lão Thần miếu (3)




- Ha ha...
Lời nói của Nhị trưởng lão đã chọc cười Từ Lạc, hắn lắc đầu, khoát tay đi về phía đại sảnh:
- Không cần phiền ngươi, ta tự bảo quản tốt.
- Từ Lạc!
Nhị trưởng lão tức giận không kiềm được, thấy Từ Lạc trực tiếp rời đi thì quát lớn:
- Nếu bây giờ ngươi là tu sĩ Thần miếu thì nhất định phải tuân thủ quy tắc của Thần miếu chúng ta, không thể muốn làm thế nào thì làm thế nào!
Phát hiện Từ Lạc không nhìn mình, ngay cả đầu cũng không quay lại. Nhị trưởng lão không thể kìm nén được tức giận trong lòng nữa, mi tâm thần tuyền tuôn ra ánh sáng vàng:
- Ta lấy thân phận trưởng lão của Thần miếu ra lệnh cho ngươi lập tức giao Thần Ngọc Tinh Thạch cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Mắt thấy Từ Lạc sắp đi đến cửa, Nhị trưởng lão nhảy lên, phi thân tới đối diện Từ Lạc, tế ra kiếm gỗ đào, chỉ vào hắn, quát mắng:
- Cuối cùng ta cảnh cáo ngươi một lần nữa...
Còn chưa dứt lời, Từ Lạc ngẩng đầu cầm kiếm gỗ đào, đột nhiên đá một phát vào ngực của Nhị trưởng lão.
Bành!
Nhị Trường lão hoàn toàn không phản ứng lại. Ngay cả thần lực hộ thể cũng không tế ra, chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần, cả người bay ra đập vào tường, rơi xuống mặt đất, thất khiếu chảy máu, xương cốt toàn thân như tan rã, đau đến mức sắc mặt xanh mét, cả người run rẩy.
- Từ Lạc, ngươi... ngươi...
Nhị trưởng lão cố nén cơn đau kịch liệt khắp người, gầm lên một tiếng, đứng lên, tế ra thần lực hộ thể, thần tuyền ở mi tâm diễn hóa ra hơn bốn trăm đạo Tinh Đấu Kiếm Vũ cuốn về phía Từ Lạc.
Từ Lạc vung tay quét qua, không có ánh sáng lấp lánh, cũng không có bất kỳ thần lực dao động nào. Ngay cả thần tuyền ở mi tâm cũng chưa từng lóe lên, hơn bốn trăm đạo Tinh Đấu Kiếm Vũ đầy trời đánh tới lại bị hắn quét một tay tản đi, hóa thành một mảnh tinh quang nhỏ rơi xuống.
- Làm sao có thể... làm sao có thể!
Nhị trưởng lão kinh ngạc thất sắc, không dám tin vào hai mắt mình, phát hiện Từ Lạc đi về phía mình, hắn sợ tới mức vội vàng tế ra một Kim Giáp Cự Nhân cao hơn năm trượng.
Kim Giáp Cự Nhân vung cánh tay đập xuống, bước chân Từ Lạc không ngừng, một quyền đánh tới, bành!
Quả nhiên ẩn chứa năm tầng huyền diệu, Kim Giáp Cự Nhân vô cùng to lớn, cứ như vậy bị hắn tùy tùy tiện tiện một quyền đánh thành bụi bậm, cứ như nó chưa từng tồn tại.
- Ngươi! Cái này... không có khả năng! Ngươi... làm sao...
Nhị trưởng lão sợ tới mứ choáng váng.
Thật ngu ngốc.
Hắn căn bản không thể hiểu được. Bản thân đã đến cảnh giới thông suốt, dùng Tinh Đấu Kiếm Vũ và Kim Giáp Cự Nhân năm tầng huyền diệu cũng có thể đánh tan Âm Quỷ. Vì sao bây giờ lại bị tan tác bởi một cái tát.
Đúng vậy.
Không cần tốn nhiều sức.
Hắn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra đây rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Hiện tại, hắn cũng không có cơ hội suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì Từ Lạc đã đi đến trước mặt hắn.
Không nói hai lời, một cái tát đánh tới.
Bành!
Đầu của Nhị trưởng lão đập xuống đất, nửa gương mặt bị tát thành thịt vụn. Máu thịt bay tứ tung, xương cốt như nứt ra.
- Nói cho ta biết, chỉ chút bản lĩnh này của ngươi, lấy cái gì để bảo quản Thần Ngọc Tinh Thạch của ta?
Trên gương mặt trắng nõn thanh tú của Từ Lạc, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, trong giọng nói cũng lộ ra một loại lạnh nhạt, hắn nắm lấy áo của Nhị trưởng lão, trở tay tát một cái.
Bành!
Khuôn mặt Nhị Trường Lão bị tát đến mức máu thịt be bét, thần tuyền ở mi tâm như có một ngọn lửa nhỏ hiện ra, quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy, bên trong hai mắt tràn ngập sợ hãi, há miệng, run rẩy nói:
- Ta là... Trưởng lão Thần miếu, ngươi dám phạm thượng... Ngươi...
- Phạm thượng? Ngươi xứng!
Từ Lạc cười lạnh, bước ra một bước, chấn động đại sảnh, đá vụn lăn lộn đầy đất, Nhị trưởng lão cũng bị chấn bay lên không trung.
- Trưởng lão Thần miếu cái con mẹ ngươi!
Từ Lạc đá một cước, Nhị trưởng lão giống như diều đứt dây, càng giống như con tôm bay lượn trên không trung, tứ chi hướng về phía trước, khom người hướng về phía sau, bay ngược ra ngoài, rơi vào trong một đống tạp vật, rốt cuộc không đứng dậy nổi, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt ngắt quãng.
...
...
Từ Lạc là một tu sĩ Ma đạo.
Ở bên giới tu hành, vì sinh tồn cũng tốt, vì cướp đoạt tư lương cũng được. Ngươi lừa ta gạt không phải ngươi móc ruột chính là ta chết.
Không có cách nào.
Mọi người đều cố gắng như vậy, Ma đạo chỉ có một quy tắc như thế.
Nhưng cũng chỉ là Ma đạo trong giới tu hành.
Nói thật ở thế giới tận thế, hắn cũng không muốn dùng phong cách Ma đạo để làm việc.
Đầu tiên là.
Nơi này là quê hương của kiếp trước, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Thứ hai là.
Sau khi tận thế, mọi người sống cũng không dễ dàng, không cần thiết phải giết người.
Nhất là Thần miếu Vân Châu, miễn cưỡng cũng coi như bảo vệ được mười tám thành thị của Vân Châu. Rất nhiều người sống sót có thể sống sót, ít nhiều nhờ có Thần miếu bảo hộ. Nếu có thể, Từ Lạc cũng không muốn thảm cảnh phát sinh ở Thần miếu Vân Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận