Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 883: Lòng hiếu kỳ hại chết mèo (2)

Chương 883: Lòng hiếu kỳ hại chết mèo (2)Chương 883: Lòng hiếu kỳ hại chết mèo (2)
Chương 883: Lòng hieu kỳ hại chêt mèo (2)
Thần thức dò xét sợ nhất là gặp phải tình huống như này. Một khi thân thức tán loạn, tâm thần Sup đô, nhẹ thì mất ý thức, nặng thì chôn vùi thần hỗn.
Từ Lạc tu luyện Thần Đạo, thần thức mạnh hơn tu sĩ khác rất nhiều, dù vậy, sau khi thu hồi thần thức, tâm thần cũng bị chấn ong ong, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn. Cũng may thần thức hắn đủ cường đại, ngoài cảm giác khó chịu, cũng không có vấn đề gì.
- Kinh lôi ở đâu ra?
Từ Lạc vuốt hai đầu lông mày, vỗ vỗ cái đâu, nhớ lại tình huống vừa rồi, rõ ràng chỉ có sát khí, kinh lôi ở đâu ra? Chăng lẽ mình vô tình phát động cắm chế? Không rõ nữa.
- Bàn Long Lĩnh này tà dị thật!
Qua lần dò xét này, Từ Lạc khăng định một điều, Bàn Long Lĩnh không he tâm thường như bề ngoài, chắc chắn trong ấy có gì đó. Nghỉ ngơi một lát, hắn lại hít sâu một hơi, tế thần thức ra dò xét lần hai.
Sát khí mãnh liệt, ầm, lại một đạo kinh lôi nô vang, chấn thần thức Từ Lạc bắt đầu vặn vẹo. Có kinh nghiệm lần trước, Từ Lạc vô thanh vô tức thôi động Âm Thần, cố thủ tâm thân, kiến trì đò xét xuống sâu hơn. Âm ẩm, xẹt xẹt, kinh lôi nỗ không ngừng.
- Chắc chắn dưới Bàn Long Lĩnh có cắm chế!
Từ Lạc dám khăng định, dưới đó là cắm chế, nhưng hắn không biết là loại gì, không đò xét được.
Kinh lôi nỗ ngày một mạnh, chấn thần thức Từ Lạc ngày một vặn vẹo.
Nếu là người khác, thần thức đã sớm bị chân tán loạn, thậm chí khả năng thần hồn hôi phi yên diệt ngay.
Thần thức Từ Lạc ngày càng vặn vẹo, có chút bại không thành hình. Bình tĩnh, không vấn đề gì, ồn thôi.
Trong thời gian tu luyện Thần Đạo, không ít lần hắn khảo nghiệm thần thức của mình, đừng nói là vặn vẹo mơ hồ, dù bại không thành hình, chỉ cần giữ vững tâm thần, Âm Thần sẽ không sao.
Âm Thân bình thường, giữ vững tâm thân, thần thức sẽ không tiêu tán.
Hả? Tiếng kinh lôi đột nhiên biến mất, chuyện gì đây?
Ngay khi Từ Lạc còn đang kinh nghị, chợt, thần thức của hắn như rơi vào thâm uyên vô tận, rơi xuống không ngừng, phảng phất như có sức mạnh đáng sợ đang muốn thôn phệ thần thức của hắn.
- Đờ mời
Lần này, Từ Lạc hơi luống cuống, thân thức vặn vẹo không đáng sợ, bại không thành hình, kế cả có tán loạn cũng chăng phải là chuyện lớn với hắn. Nhưng nếu bị thôn phệ, khả năng cao sẽ bị biến thành người thực vật! Từ Lạc vội thu lại thần thức ngay.
Ngao! Một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc truyền đến, là long ngâm! Vãi chưởng, có rồng, ở dưới có rồng thật!
Một khắc thu lại thần thức này, tâm thần Từ Lạc bị trọng toả, phun ra máu tươi.
- Lão đạo! Hoàng Bì Tử đang sửa Tử Phủ lập tức mở mắt ra, khiếp sợ nhìn Từ Lạc, thấy sắc mặt hắn trăng bệch, đầu đầy mô hôi, còn phun ra máu tươi, kinh nghi hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành thô huyết là sao?
Chu mập đang ngáy o o một bên cũng trở mình bật dậy:
- Lão đạo, tu luyện của ngươi có vấn đề hả?
- Rồng...
Ý thức Từ Lạc vẫn còn hốt hoảng, đầu ong lên, sau khi tâm thần bị trọng toả, khí huyết toàn thân, ke cả pháp lực cũng bắt đầu hỗn loạn, nỉ non:
- Thực sự có rồng...
Hoàng Bì Tử và Chu mập trợn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiệu Từ Lạc nói gì.
Âm ẩm, đúng lúc này, Bàn Long Lĩnh rung lắc kịch liệt.
- Cái gì vậy?
- Mẹ ơi! Bàn Long Lĩnh động đất!
Rất nhiều tu sĩ đang nghỉ ngơi trên Bàn Long Lĩnh sợ đến hồn phi phách tán, bay thăng lên trời.
- Chạy mau! Bàn Long Lĩnh rung chuyên, đây không phải dâu hiệu tốt đâu!
- Chạy đi! Nhanh không chết cả lút!
Vụt vụt vụt! Đám người phóng thăng ra khỏi Bàn Long Lĩnh hơn trăm dặm, không ai dám ở lại, Chu mập đỡ Từ Lạc lên, cùng Hoàng Bì Tử phi thân rời đi.
Lăng không đứng từ đăng xa, nhìn Bàn Long Lĩnh rung chuyên, chăng ai biết có chuyện gì xảy ra.
- Không ôn!
Hoàng Bì Tử chưa tỉnh hôn, nhìn quanh:
- Sao đột nhiên Bàn Long Lĩnh lại rung chuyền?
- Xem chừng lời đồn là thật, rất có thê long khí ở đây đã hao hết.
- Lão đạo, ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không?
Sắc mặt Từ Lạc có chút khó coi, hắn che ngực, lắc đầu, ra hiệu mình không sao, ngâng đâu nhìn qua, trong lòng không nhịn được sợ hãi. Bàn Long Lĩnh rung chuyên, chắc không phải là do ta đâu nhỉ?
Dưới đó có một con rồng thật. Từ Lạc lắc cái đầu choáng váng của mình, rốt cuộc bây giờ hin cũng rõ vì sao Bàn Long Lĩnh được xưng là hoang nguyên đệ nhất cấm. Cái thứ này... Không thể dò xét lung tung.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng truyền thuyết về Bàn Long Lĩnh, Tiên Nhân hạ phàm, tín thủ trảm long.
- Mau nhìn đi! Không 6n, hình như Trọc Linh Vân Hà có động tinh øì đó!
- Ôi trời ơi! Cái này...
Trên bầu trời đêm. Trọc Linh Vân Hà vốn đang lưu chuyên chằm chậm, chăng biết tại sao lại hỗn loạn theo, mới đầu, nó như mây đen cuồn cuộn ngưng tụ, không lâu sau, bắt đầu quay cuồng kịch liệt.
Từng bóng ma vặn vẹo giương nanh múa vuốt, quái vật không lồ nhấc lên từng đợt sóng dữ trong đó.
Bóng ma như quỷ quái, thiên biến vạn hoá. Quái vật không lồ kia cũng như yêu ma, phát ra tiếng ma gao quỷ khóc đinh tai nhức óc liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận