Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 762 - Bản lĩnh thần kỳ của Hợp Hợp lão đạo (3)



Chương 762 - Bản lĩnh thần kỳ của Hợp Hợp lão đạo (3)




Thấy cảnh tượng như thế, Bát Tí lão đà gia và Đại Thiềm lão quỷ đều khẩn trương. Nhất là khi chín trận kỳ hoá thành từng đường vân, lan ra khắp cửa đá theo pháp quyết Hợp Hợp lão đạo bấm, tiếng lốp bốp vang lên từng đợt, khiến mấy người còn lại hãi hùng khiếp vía.
Có lẽ giết người cướp của, tế luyện các pháp khí Ma Đạo là nghề của họ, nhưng về cấm chế trận pháp thì bọn họ dốt đặc cán mai.
Nhưng họ biết, một khi Hợp Hợp lão đạo xảy ra chuyện, toàn bộ cấm chế ở bảo khố bị dẫn động, đến lúc đó, hậu quả khó lường.
Nghĩ tới đây, Bát Tí lão đà gia bắt đầu lùi lại. Đại Thiềm lão gia và Chu Thanh chân nhân thấy thế, cũng lùi theo.
Vốn Nam Phong Xuyên vô cùng tin tưởng Hợp Hợp lão đạo, thấy ba người như vậy, hắn cũng hoảng, lùi lại.
- Cái này… Trước tiên các ngươi trông chừng ở đây, ta ra bên ngoài xem xét tình hình.
- Không biết bên ngoài thế nào rồi, ta cũng đi!
- Không biết Phong Sơn Đại Trận có kiên cố không?
- Ta đi xem trận tháp.
Thấy tiếng nổ lốp bốp ngày càng nhiều, trận văn lan ra khắp cửa đá, chín trận kỳ cũng bắt đầu rung lên, đám người còn lại không chịu được nữa, tìm cớ, lượn thẳng ra ngoài bảo khố.
Bốn người đi ra, sau khi dò xét bên ngoài một lượt, thấy Hộ Sơn Đại Trận không có vấn đề gì, cực kỳ ăn ý cùng quay trở lại.
- Cái tên Hợp Hợp lão đạo này, đúng là một nhân tài!
Thần thức của Từ Lạc vẫn âm thầm theo dõi Hợp Hợp lão đạo.
Không biết hoàng phiên trong tay Hợp Hợp lão đạo là cái gì, giống cờ mà cũng không hẳn, chắc chắn không phải Huyết Vân Phiên, Quỷ Hồn Phiên lưu hành trong Ma Đạo, có khi nào là cờ trong Tiên Đạo?
Chín trận kỳ cắm trên cửa đá cũng khác với trận kỳ của hắn, trông giống lệnh kỳ trong bảo tháp hơn.
Đến cùng là gì, Từ Lạc cũng không biết, nhưng một tay bấm pháp quyết thần kỳ của Hợp Hợp lão đạo lại khiến hắn bội phục, là người thâm niên.
Không biết qua bao lâu, khi đường vân phủ kín cửa đá, Hợp Hợp lão đạo rung hoàng phiên trong tay, đâm vào lỗ khảm giữa cửa, trong nháy mắt, cửa đá mở ra, không dẫn động bất kỳ cấm chế nào.
- Đờ mờ! Trâu bò!
Từ Lạc phải thốt lên một câu trâu bò! Vụt vụt vụt! Đám người đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa cũng xông vào.
- Kim Ngọc! Đây là Kim Ngọc nhất thải! Lại còn nhiều như vậy!
- Bốn viên Kim Ngọc song thải! Còn có một viên tam thải!
- Đây là… Trúc Cơ Đan song thải! Còn bốn hạt Trúc Cơ Đan kim ngọc!
- Thần dược! Hơn nữa là một gốc thần dược Tử Dương Liên Tử! Nam Phong Xuyên, không ngờ Nam Phong gia các ngươi có thần dược hiếm có như thế!
- Một viên Trúc Cơ Đan song thải, bốn viên Trúc Cơ Đan kim ngọc.
Nam Phong thế gia, một tay Từ Lạc bóp cổ, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu một nguỵ tu sĩ Trúc Cơ.
Rắc! Pháp cương hộ thể của người này vỡ vụn, pháp y rách nát, căn cơ vô đạo vỡ vụn, ngay cả đầu cũng bị đè xuống, quỳ thẳng trên đất.
Từ Lạc nâng tay, ma hoả cháy bùng, khói đen toả ra, hình thành một lốc xoáy, rơi xuống đầu đối phương, thôn phệ tinh khí huyết, hút pháp lực toàn thân của kẻ đó.
- Quả nhiên có một gốc thần dược! Là Tử Dương Liên Tử thần dược! Tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!
Từ Lạc kích động, vô cùng hưng phấn, hít sâu một hơi, vạn khiếu mở ra, hút sạch huyết nguyên pháp lực của nguỵ tu sĩ Trúc Cơ kia trong nháy mắt, chỉ còn lại thi thể khô quắt.
- Ngươi… Thôn phệ… A! Ma đầu độc ác! Lão phu liều mạng với ngươi!
Nguỵ tu sĩ đứng đối diện, hai mắt hồng lên, tay cầm một thanh pháp kiếm, điên cuồng lao tới Từ Lạc.
Chỉ thấy người đó tế ra một kiếm, kiếm mang cao hơn mấy trượng, hoá thành cột lôi điện, phảng phất như Lôi Long, đánh xuống đỉnh đầu Từ Lạc.
Từ Lạc không né, để mặc cho lôi điện bổ mình. Nhưng lôi điện đáng sợ bổ xuống, tay áo hắn không hề lay động, tóc chưa bay, ngay cả lông mày cũng không nhíu, mí mắt không nháy, không gây tổn thương gì cho hắn.
- Làm sao… Ngươi! Ngươi!
Nhìn cảnh tượng này, tên nguỵ tu sĩ vô cùng sợ hãi, không dám tin vào mắt mình, khuôn mặt trắng bệch, cực kỳ sợ hãi, đang muốn chạy thì một hắc thủ to lớn giáng xuống, trấn áp tên đó trên mặt đất.
Khi ma hoả bắt đầu cháy, khói đen bắt đầu xuất hiện, tro trắng rơi, huyết nguyên pháp lực của tên đó mất đi cực nhanh.
- Của ta! Tất cả là của lão tử!
Người Từ Lạc ở bên ngoài, tâm tại bảo khố, cảm ứng được Nam Phong Xuyên vơ vét tất cả trân bảo vào túi trữ vật, sát cơ mãnh liệt xuất hiện trong đôi mắt u ám.
- Hôm nay, lão tử có phải liều nửa cái mạng này, cũng phải giết chết Nam Phong Xuyên, cướp toàn bộ tài nguyên của hắn!
Thực sự Trúc Cơ Đan song thải và thần dược kia quá quan trọng với Từ Lạc. Lần đầu tiên, hắn mới khao khát một thứ đến vậy, hận không thể lập tức giết vào bảo khố.
- Tỉnh táo! Bình tĩnh nào! Không nên nóng vội! Dục tốc bất đạt, cứ để cho họ cầm một lát, thuận tiện đánh giúp mấy Trúc Cơ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận