Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 329 - Tát trường lão Thần miếu (2)



Chương 329 - Tát trường lão Thần miếu (2)




Thấy Từ Lạc không thèm để ý tới mình, nhị trưởng lão lập tức giận dữ:
- Từ Lạc! Ngươi đứng lại đó! Ta là trưởng lão Thần miếu! Ngươi dám không nghe mệnh lệnh của ta!
- Đứng lại!
- Đứng lại cho ta!
Hắn không quan tâm, Từ Lạc càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, rẽ ngoặt một cái, trực tiếp biến mất không thấy.
- Ngươi muốn làm sao? Thật là sao? Có lý nào lại như vậy!
Nhị Trường Phong tức giận nghiến răng:
- Họ Từ này ngày càng càn rỡ, thậm chí ngay cả ta cũng không thèm để vào mắt!
Hắn rất không thích Từ Lạc, chính xác là vô cùng chán ghét.
Bởi vì Lục Kiếm Minh được một tay hắn nâng lên, bị Từ Lạc đánh thành người thực vật, vốn dĩ còn trông cậy vào Lục Kiếm Minh, ngày sau trở thành Âm Thần Sơn Quân, hắn cũng có thể đạt được không ít chỗ tốt, thậm chí thủ tiêu chức Đại trưởng lão ở Thần miếu cũng không phải là không có khả năng.
Từ sau khi Lục Kiếm Minh mất lý trí, Nhị trưởng lão không còn tự tin khi nói chuyện.
Quan trọng nhất là lần đầu tiên gặp mặt Từ Lạc. Hắn vốn định dùng uy thế tinh thần trấn áp Từ Lạc. Kết quả không những không trấn áp ngược lại còn bị Từ Lạc trấn áp. Cho dù chuyện này người ngoài cũng không biết nhưng cũng khiến cho Nhị trưởng lão cảm thấy xấu hổ. Chí ít ở trước mặt Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, hắn ngẩng đầu không nổi.
- Nhị trưởng lão, nếu không chúng ta đuổi theo đi. Dù sao Từ Lạc cũng là thiên tài Thần miếu của chúng ta. Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng là tổn thất rất lớn đối với Vân Châu chúng ta! Đại trưởng lão rất coi trọng hắn.
- Hừ! Thiên tài cái gì!
Nhị Trường lão hừ lạnh nói:
- Hắn không biết đụng phải vận khí cứt chó gì. Chỉ mấy năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành. Nếu hắn thật sự là thiên tài, vì sao lúc thần tích hiện thế lại không ngộ ra!
Nhị Trường lão càng nghĩ càng giận:
- Còn nhỏ tuổi, không biết trời cao đất rộng, ta thấy nhiều loại người có vận khí thiên phú giống như hắn, nếu hắn ngông cuồng như vậy, vậy thì cứ để hắn đi chịu chết đi, chúng ta không cần phải quản hắn làm gì!
Nhị Trường lão cũng không đuổi theo, hắn ước gì Từ Lạc chết ở chỗ này, dẫn theo phần lớn người rời đi.
...
...
Từ Lạc lẻ loi một mình du tẩu trong cổ tháp, vừa đi vừa tế ra thần thức dò xét, dọc theo đường đi thật sự tìm được không ít mảnh vỡ thần ngọc, còn tìm được hai món đồ ngọc hoàn chỉnh, hắn trực tiếp hấp thu thừa số siêu phàm trong đó.
- Xem ra đúng là bị Nhị trưởng lão đoán đúng rồi, Âm Quỷ của Vạn Quỷ Giáo rất có thể đều ở trong tòa cổ tháp này.
Từ sau khi tiến vào, Từ Lạc gặp phải ba con Âm Quỷ, mười tám con Linh Quỷ.
- Ta nên quay trở lại?
Từ Lạc đi dọc theo hành lang, cảm giác chung quanh, hắn đi vào một đại sảnh rộng rãi. Đập vào mắt, trên mặt đất chất đầy các loại đồ đạc hỗn tạp.
Tế ra thần thức dò xét, Từ Lạc lập tức mừng rỡ, vung tay quét qua, tạp vật chất đống trên mặt đất trực tiếp bị pháp lực cuồn cuộn hất bay lên giữa không trung. Từ Lạc nhanh tay nhanh mắt vẫy một cái, trong tạp vật có hơn một trăm viên Thần Ngọc Tinh Thạch, còn có một kiện ngọc khí rơi vào trong tay.
Đúng lúc này, một nhóm hơn mười người tiến vào đại sảnh, không phải ai khác, đúng là đám tu sĩ Nhị trưởng lão vừa gặp được lúc trước.
Nhị trưởng lão cũng không ngờ sẽ gặp lại Từ Lạc lần nữa, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra. Khi hắn nhìn thấy Từ Lạc cầm một nắm Thần Ngọc Tinh Thạch trong tay, hai mắt lấp lánh tinh quang, nhất là khi thấy ngọc khí điêu khắc tinh xảo của Từ Lạc có chứa một ít đặc điểm siêu phàm, trong lòng càng kích động.
- Từ Lạc, ngươi... Ngươi vậy mà tìm được nhiều Thần Ngọc Tinh Thạch như vậy, còn có... món ngọc khí kia, nhanh cho ta xem.
Nhị trưởng lão đi tới, trực tiếp đưa tay đòi hỏi.
- Chỉ là một số đồ chơi nhỏ.
Từ Lạc thuận miệng đáp lại một câu, nhét Thần Ngọc Tinh Thạch và ngọc khí vào trong tay áo.
Thấy vậy.
Sắc mặt già nua của Nhị trưởng lão trầm xuống, ôn hòa nói:
- Lúc trước khi chúng ta hợp, Đại trưởng lão nói qua tu sĩ Thần miếu Vân Châu chúng ta. Nếu như ở trong di tích tìm được Thần Ngọc Tinh Thạch thì nên giao cho trưởng lão!
- Nếu như ta nhớ không lầm, Đại trưởng lão nói... Hình như phải giao cho Tam trưởng lão đi?
- Bây giờ Tam Trường lão không có ở đây, đương nhiên là do ta bảo quản thay.
Nhị trưởng lão ra vẻ đạo mạo:
- Từ Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, Thần miếu Vân Châu chúng ta là một tập thể, là một gia đình lớn, bất kỳ ai cũng không thể trở nên đặc thù. Lần này ở trong di tích tìm được Thần Ngọc Tinh Thạch, Thần miếu Vân Châu chúng ta, Thần miếu Thương Châu, còn có Tam Sơn đồng minh cần thống nhất nộp lên, đến lúc đó lại chia đều.
Nhị trưởng lão lấy thân phận trưởng lão Thần miếu nói đạo lý và quy tắc:
- Tất cả mọi thứ trong cổ tháp đều rất nguy hiểm. Một mình ngươi mang nhiều Thần Ngọc Tinh Thạch như vậy rất dễ dẫn tới Âm Quỷ. Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn bảo quản thay, đến lúc đó Thần Ngọc Tinh Thạch mà mọi người chúng ta tìm được đều sẽ nộp lên trên cho tập thể, sau đó hệ thống sẽ phân phối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận