Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 139 - Bạch Cốt phu nhân câu hồn đoạt phách (2)



Chương 139 - Bạch Cốt phu nhân câu hồn đoạt phách (2)




Đại Hà mỗ mỗ đi thẳng vào vấn đề, không có bất kỳ lời nói nhảm nào.
Từ Lạc không dám chậm trễ, lập tức hành lễ:
- Đệ tử bái kiến phu nhân.
- Ngẩng đầu lên.
Âm thanh Bạch Cốt phu nhân giống như như ma âm, truyền vào trong tai, làm cho tâm thần nhộn nhạo, Từ Lạc chậm rãi ngẩng đầu, chỉ là liếc mắt một cái liền vội vàng hạ thấp xuống.
Đạo hạnh quá thấp.
Có chút không gánh được.
Bạch Cốt phu nhân quá xinh đẹp, quá quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, quả thực muốn tự mình đi, bị ánh mắt quyến rũ của nàng nhìn chằm chằm, nội tâm Từ Lạc không có chút ý nghĩ loạn thất bát tao, ngược lại có loại cảm giác sởn tóc gáy.
- Hả?
Bạch Cốt phu nhân lên tiếng chất vấn.
Được rồi.
Từ Lạc lại ngẩng đầu lên, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, đôi mắt thâm thúy lộ ra ba phần thuần phác, ba phần là sợ hãi, ba phần dục vọng, còn có một phần ngượng ngùng.
Chân chất là gương mặt này tự mang theo.
Sợ hãi là dựa vào kỹ năng diễn xuất tinh xảo mà tu luyện ra.
Dục vọng cũng là cố ý bộc lộ ra.
Chỉ có một phần ngượng ngùng cũng là giả vờ ra.
Tất cả đều là giả.
Không có một cái nào là thật.
Thân là đệ tử ngoại môn, đối mặt với chủ sự của Lão Hòe Lĩnh như Bạch Cốt phu nhân, Từ Lạc thi triển ra toàn bộ kỹ năng ẩn giấu đời này của mình.
Ba phần thuần phác là bản chất của ta.
Ba phần dục vọng là sự tán thưởng đầy đủ cho dung mạo xinh đẹp của Bạch Cốt nương nương.
Ba phần sợ hãi, đại biểu ta lòng mang kính sợ đối với Bạch Cốt nương nương.
Một phần ngượng ngùng, nói rõ tuổi ta còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa sâu, không bị xã hội đánh đập, càng chưa bị nữ nhân chà đạp.
- A!
Bạch Cốt phu nhân cười tủm tỉm nhìn hắn, khóe môi mang theo một nụ cười lười biếng:
- Không ngờ... Còn trẻ như vậy, hơn nữa còn non nớt như vậy... Thân hình cao gầy, sạch sẽ, tuy tướng mạo không thể nói là anh tuấn, nhưng cũng có vài phần thanh tú...
- Tuổi trẻ thật tốt... Ta thích.
- Ừm.
- Rất thích.
Bỗng nhiên.
Tâm Ma Mộng Yểm lơ lửng giữa không trung chẳng biết tại sao bỗng nhiên nổi lên từng đạo cầu vồng, hào quang càng không ngừng lập loè.
- Hả?
Lông mày của Bạch Cốt phu nhân hơi nhíu lại, nhìn qua Tâm Ma Mộng Yểm, không biết là nhìn ra cái gì:
- Thú vị... Xem ra... ác mộng năm nay thú vị hơn những năm trước một chút.
Dứt lời.
Bạch Cốt phu nhân cong ngón tay búng ra, nói:
- Thanh Văn ấn lệnh, ngươi cầm lấy, phương pháp luyện hóa đang ở bên trong.
Cho dù sớm đoán được, trong lòng Từ Lạc vẫn đại hỉ, vội vàng nói tạ ơn.
- Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm tạ Đại Hà, là danh ngạch mà nàng giành cho ngươi.
Đứng lên.
Bạch Cốt phu nhân duỗi người, dáng người ngạo nhân lộ ra hết sức uyển chuyển dưới một bộ váy đỏ thẫm, nàng nhìn tâm ma ác mộng:
- Đại Hà, hôm nay lưu lại, nếu gặp phải Mộng Yểm, cùng ta đi vào, giúp ta thủ một đạo cửa, diệt mấy lão yêu tinh.
- Được!
Mỗ Mỗ gật đầu, rời đi theo Bạch Cốt phu nhân.
Để lại Từ Lạc một mình ngẩn ra, có phần ngây ngốc.
Không phải.
Vậy ta thì sao?
Ta vẫn chưa lên xe đâu...
- Người mù, cho tiểu tử một ít lương thực, để hắn tu luyện ở đây mấy ngày trước.
- Người trẻ tuổi, theo lão hủ tới đây.
Một vị lão giả áo xám không biết từ chỗ nào xông ra.
Lão giả là một người mù, không có mắt, nói đúng ra, không có con mắt, hai mắt nhìn giống như hai đạo hắc động.
Gã chống một cây quải trượng bạch cốt, trên đỉnh quải trượng là một cái đầu lâu.
- Đi.
Lão già mù mang theo Từ Lạc rời khỏi biệt uyển, bảy lần quặt tám lần rẽ, lại đi vào một cái sân nhỏ.
Trùng hợp là một tên mập mạp từ bên trong đi ra.
Mập mạp cao lớn vạm vỡ, mặc một bộ y bào bó sát người, tai to mặt lớn, mặt bóng loáng, để râu cá trê, nhìn thấy lão mù đi tới, đầu tiên là sửng sốt, vội vàng hành lễ:
- Ôi, lão tiền bối, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy.
- Nhãi con, ngươi không tu luyện cho tốt, chạy lung tung cái gì.
- Hắc hắc, vãn bối đây không phải là buồn bực đến độ phải đi một vòng sao.
Vừa nói chuyện, mập mạp vừa nhìn Từ Lạc từ trên xuống dưới:
- Vị tiểu huynh đệ này là...
- Không nên hỏi thì đừng hỏi!
Từ Lạc đi theo lão mù vào trong sân, đi vào một gian phòng, bên trong trống rỗng, trên mặt đất ngoại trừ một cái bồ đoàn ra, không còn có cái gì khác, cảm giác như là một nơi chuyên môn tĩnh tọa tu luyện.
- Hai ngày này ngươi cứ đợi ở chỗ này.
Lão mù phất tay, một cái bình bạch ngọc xuất hiện trước người Từ Lạc.
Quay người rời đi.
Cửa phòng đóng sầm lại.
- Ngươi cũng vậy, trở về!
Lão mù đuổi mập mạp vào một gian phòng khác trong tiền viện, đang muốn rời đi, có lẽ là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu “Nhìn” Tâm Ma Mộng Yểm lơ lửng giữa không trung một cái, nói:
- Lão hủ khuyên hai thằng nhãi các ngươi, tuyệt đối đừng tế ra thần thức, mưu toan tiến vào Tâm Ma Mộng Yểm, đây không phải là nơi các ngươi có thể đi, thần thức của các ngươi quá yếu ớt, chỉ cần đi vào, tất nhiên sẽ tan vỡ, nhẹ thì ý thức si ngốc, nặng thì hồn phi phách tán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận