Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 830 - Thất Tinh Thần Nữ



Chương 830 - Thất Tinh Thần Nữ




Phòng ở thành tây có thể thuê dễ dàng. Thành nam, chỉ cần là cao thủ Âm Thần là mua được. Thành bắc có tiền cũng tương tự. Còn thành đông, không phải có tiền là mua được, những người có thể ở đây đều là người có cống hiến xuất sắc trong Thần Đạo, hoặc thiên tài có thiên phú dị bẩm, cần phải được hội trưởng lão của Thái Vi Thần Quan đồng ý, mới có tư cách đạt được một phòng xa hoa ở đó.
Ai muốn thấy được mặt trời, được tắm nắng, ăn rau quả tươi, uống nước trái cây thơm ngọt ở thế giới tận thế? Hút thần nguyên nồng dậm tràn đầy, luyện qua Thần Ngọc tinh thuần? Thành đông có thể thoả mãn ngươi.
Đúng vậy, ở đó có thể thấy mặt trời thật.
Toàn bộ khu vực này được bao phủ bởi Viêm Dương Thần Tượng, Thần Tượng diễn hoá như mặt trời thật, không chỉ chiếu sáng, mà còn bốn mùa như xuân, có đêm ngày, ngoài ra, còn được các thần tượng huyền diệu khác bao phủ, trồng ra rau tươi mới, hoa quả thơm ngọt, tràn ngập thần nguyên nồng đậm, cái gì cũng có.
Không nói quá chút nào, khu thành đông giống hệt như trườc tận thế.
Những lão gia hoả trong viện nghiên cứu kia, suốt ngày nghiên cứu Thần Tượng là vì cái gì? Các tiên phong của Thái Vi Thần Cung, nghiên cứu văn minh Thần Đạo là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để trừ quỷ thôi à? Không! Là để có cuộc sống tốt hơn ở thế giới tận thế.
Đương nhiên, khi cuộc sống thoải mái, sẽ cống hiến nhân tài cho nghiên cứu Thần Đạo, chỉ có thiên tài Thần Đạo tiền đồ vô lượng mới được ưu tiên hưởng thụ.
Khỏi phải hỏi lý do, là vì tài nguyên có hạn.
Ngươi không phục? Thế ngươi cống hiến cho Thần Đạo đi, có thể chứng minh mình là thiên tài, sau này có thể dẫn mọi người vào văn minh Thần Đạo đi rồi thắc mắc.

Hôm nay, thành đông của Thần Chỉ Thành, mặt trời lơ lửng, toả ánh nắng dịu nhẹ.
Trong lương đình của đình viện cổ kính, một nữ tử lẳng lặng đứng trước bàn làm việc, đang phác thảo đồ án Thần Tượng ra giấy.
Nữ tử duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy, mặc áo trắng noãn, váy mã diện đen, tóc dài như mực xoã sau lưng, một gương mặt xinh đẹp không trang điểm, như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất siêu nhiên, xuất trần thoát tục.
- Trời ạ! Đây là Thiên Lại Hoa do Đỗ Tử Ngang tặng? Sao đại sư huynh không tiếc thế? Ngươi có biết bao nhiêu người mong được một đoá Thiên Lại Hoa của hắn không?
- Đây là ngọc bội Song Hoàn Thần của Nhậm Thanh Dương. Thật không thể tin được, hắn đưa tới cả thần ngọc bội, ta nghe nói hắn phải mạo hiểm trong một không gian ở khe nứt mới có được đấy.
- Ngọc La Mân Côi Phương Thanh Ngọc tặng?
- Ôi trời, ngay cả Thái Vi Đại Thần Tử của chúng ta cũng đưa lễ vật tới? Ôi trời ơi! Cái này… Chẳng lẽ là bức Thất Huyền Thần Tượng Hoạ? Nghe nói là Đại Thần Tử tìm được ở thế gới Thần Đạo, hình như còn có thể chiếu ra thần tích?
Trong đình viện, Mộ Tiểu Tiểu- tóc ngắn ngang tai- nhìn lễ vật chất đầy bàn, tra xét từng cái, càng nhìn càng kinh hãi, hâm mộ, mở to mắt, thiếu điều chảy nước miếng:
- Nhược Lâm đại tiểu thư của ta ơi, ngươi quá sung sướng, vừa mới thần du ở thế giới Thần Đạo về, bọn gia hoả này đã đưa tới nhiều lễ vật như thế, cái này còn trân quý hơn cái kia, thật là hâm mộ chết mất.
- Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm lộn xộn, cũng đừng mở ra.
Dương Nhược Lâm thản nhiên nói:
- Lát nữa ta sẽ trả lại cho họ.
- Thật là… Trả lại làm gì, bọn họ cam tâm tình nguyện mà, cũng không phải ngươi bắt họ tặng, huống chi… Nhược Lâm, mỗi lần bọn họ tặng quà, ngươi đều trả lại, nhưng có ai ngừng đâu? Còn tặng đồ quý giá hơn.
Nhắc tới chuyện này, Dương Nhược Lâm không khỏi nhíu mày, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
- Theo ta thấy, lần này ngươi cứ nhận đi, đỡ mất công họ đưa, ngươi trả một lần, thật phiền. Còn nữa, ngươi cứ trả tới trả lui lễ vật như vậy, mọi người đều nói ngươi là kẻ lạnh lùng, cao ngạo, bất cận nhân tình. Nhất là Bạch Tư Tư kia, nàng ta đáng ghét nhất, luôn vô tình hay cố ý châm chọc khiêu khích ngươi, nói ngươi cao ngạo lạnh lùng, tâm cơ sâu.
Nhắc tới Thái Vi Thần Nữ, Mộ Tiểu Tiểu giận không chỗ xả:
- Nữ nhân Bạch Tư Tư này luôn tự cho mình là Thái Vi Thần Nữ, ai mà chẳng biết nàng là kẻ giả tạo nhất đời, trước mặt người ngoài thì giả làm một đoá Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa, nhưng trong lòng lại cực kỳ ác độc.
Dương Nhược Lâm vẫn phác thảo hình dáng Thần Tượng, hời hợt đáp lại:
- Nàng ta muốn nói gì thì nói.
- Nhược Lâm, ngươi vốn không tranh không đoạt, vẫn luôn một lòng nghiên cứu Thần Đạo! Haiz, ta thực sự lo lắng cho ngươi đấy, ngươi không biết nàng ta đáng ghét thế nào đâu. Những năm này, khi danh tiếng của người càng lớn, Bạch Tư Tư luôn sợ ngươi sẽ chiếm ngôi đầu của nàng, nên nhằm vào ngươi ở khắp nơi, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, Bạch Tư Tư sẽ nghĩ ngươi dễ ức hiếp, đến lúc đó càng được nước lấn tới.
- Kệ nàng ta đi.
- Ngươi… Ta không biết nói gì nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận