Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 645 - Biên giới phế tích thế giới Thần đạo sụp xuống (2)



Chương 645 - Biên giới phế tích thế giới Thần đạo sụp xuống (2)




Chỉ là không nghĩ tới Dương Nhược Lâm lại dụng tâm như vậy.
Không biết nữ nhân này thật sự kính dâng vô tư hay có tiểu tâm tư gì đó.
Có một chuyện không thể phủ nhận, mọi người bước lên con đường Thần đạo, cho dù đi không xa thì ở thế giới tận thế âm hồn bay đầy trời này, bọn họ cũng có sức tự vệ.
- Còn nữa... Một năm gần đây, Nhược Lâm cô nương gần như dẫn theo mọi người diệt trừ tất cả Âm Quỷ trong hai đại địa giới, bao gồm nơi âm hồn dày đặc ven đường cũng bị thanh lý bảy tám phần. Địa giới chúng ta có thể có yên ổn như hiện tại đều là công lao của người ta.
- Ta nói rồi, chẳng trách lúc đến âm hồn trên đường ít đi rất nhiều.
- Đúng rồi, tiểu Lạc!
Đột nhiên.
Không biết Tần Diệu Đông nhớ tới cái gì, chợt vỗ đầu một cái:
- Có chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Dương Nhược Lâm từng tìm ngươi mấy lần, nàng vẫn muốn gặp mặt một lần, hơn nữa còn để cho ta chuyển lời, nói là có chuyện quan trọng.
- Chuyện gì quan trọng?
- Cái này... Nàng cũng không nói cho ta biết.
...
...
Từ Lạc Vân Châu cũng ở lại gần một ngày, lúc gần đi lại gặp hai người.
Một người là Lục Đại Nam, một người là Vương Tiểu Lượng.
Hai người trước kia đều là người của doanh địa Hồ Lô, Từ Lạc còn có quen biết với bọn họ, hắn dự định an trí cả hai ở Thanh U Sơn của mình.
Nguyên nhân nha.
Hắn cần mấy người giúp đỡ chút chuyện tạp nham, cân nhắc bồi dưỡng hai người này. Sau này luyện đan, chạy chân gì cũng tiện hơn một chút.
Lục Đại Nam cao lớn, cơ bắp nổ tung, bồi dưỡng tốt, có thể bảo vệ Thanh U sơn.
Vương Tiểu Lượng làm người tương đối chịu khó, đầu óc cũng linh hoạt, bồi dưỡng xong, sau này có thể luyện đan.
Sau khi bố trí xong hai người, Từ Lạc trực tiếp đi tới Thần miếu Thương Châu.
Cho đến ngày nay, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên tới Thần miếu Thương Châu, nơi đây tụ tập âm hồn rậm rạp. Hiện tại đã sớm thoát thai hoán cốt, lấy di tích tinh cung làm trung tâm, khu vực chung quanh đều là nhà ở.
Từ trên nhìn xuống giống như một ngôi nhà hình tròn khổng lồ. Tu sĩ Thần đạo có thể tùy ý thấy được khắp nơi, hoặc ngồi xếp bàn minh tưởng hoặc tu luyện thần thuật, hoặc là tu luyện Thần đạo, đúng là phong cảnh của thánh địa Thần đạo.
Lần này Từ Lạc đến một mình, một đường đạp không đi thẳng, bay tới phía trên tinh cung.
Hơn mười vị Âm Thần Sơn Quân nhìn thấy hắn đều ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp, có khiếp sợ, cũng có kiêng kỵ, càng nhiều là sợ hãi.
Ngược lại Dương Nhược Lâm nhìn chằm chằm Từ Lạc, gương mặt xinh đẹp đầy bất ngờ, dường như hoàn toàn không nghĩ tới Từ Lạc biến mất gần một năm lại đột nhiên xuất hiện.
Càng làm cho nàng ta cảm thấy khó có thể tin được chính là, thời gian một năm sau lại nhìn thấy Từ Lạc.
Hắn mặc một bộ quần áo trắng và đứng giữa không trung, mái tóc đen đung đưa trong gió nhẹ. Dung mạo tuấn mỹ không tỳ vết, khí chất siêu phàm thoát tục. Quả thực giống như mỹ nam tử tuyệt đại từ trong bức tranh đi ra, phong độ nhẹ nhàng.
- Nhược Lâm tiên tử.
Dương Nhược Lâm lúc này, trên người mặc một bộ áo trắng đơn giản, hạ thân mặc váy mặt ngựa màu đen, dáng người cao gầy, dung mạo thanh mỹ, cộng thêm mấy phần khí chất siêu nhiên, ở thế giới tận thế âm u này, có vẻ đặc biệt nổi bật trong đám người.
Từ Lạc mỉm cười nhìn nàng, trêu đùa:
- Đã lâu không gặp, thực sự là ngày càng đẹp.
Trên mặt Dương Nhược Lâm bỗng hiện lên một chút thẹn thùng, gật đầu:
- Đã lâu không gặp!
Đơn giản chào hỏi một câu, Dương Nhược Lâm dẫn Từ Lạc tiến vào tinh cung, xem trang trí một phen, vốn định mở tiệc tiếp đãi nhưng Từ Lạc từ chối. Hắn ta cũng lười khách sáo với những người khác.
Thế là Dương Nhược Lâm dẫn hắn vào gian phòng cổ kính. Đốt một nén nhang, ngâm một ly trà, trang trí trong phòng rất đơn giản.
- Nghe Tần lão nói, ngươi vẫn luôn tìm ta?
Từ Lạc bưng trà thơm lên nhấp một ngụm. Không nói, thứ này không chỉ có vị đạo ngon, còn có công hiệu thấm vào lòng người, nuôi tinh bổ thần. So sánh với nó, Tần Diệu Đông gọi là lão trà trân phẩm, quả thực chính là một đống cặn thuốc đông y.
- Chuyện lần trước, cảm ơn ngươi thật nhiều.
- Chuyện lần trước?
Chân mày Từ Lạc cau lại, có chút nghi hoặc:
- Chuyện gì?
- Tinh Kiếm.
- ...
Từ Lạc khoát tay áo, cười cười, nếu Dương Nhược Lâm không nhắc tới Tinh Kiếm, thậm chí hắn còn quên mất.
Thứ này, hắn nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu được, dứt khoát đưa cho Dương Nhược Lâm.
Dùng Tinh Kiếm đổi một Cự Môn Chi Tâm. Hắn cảm thấy mình không thua thiệt:
- Ngươi tìm ta vì chuyện này?
- Không! Không phải.
- Vậy là chuyện gì?
- Ta muốn ra ngoài xem sao.
Từ Lạc nghe mà không hiểu lắm, càng không biết Dương Nhược Lâm có ý gì:
- Việc ngươi đi ra ngoài, dường như ta cũng không ngăn cản ngươi. Huống hồ ta không phải người thân. Ngươi cũng không phải tức phụ của ta, không cần báo cáo với ta chứ?
- ...
Dương Nhược Lâm hơi xấu hổ, khóe miệng nở nụ cười khổ, hơi lắc đầu:
- Không phải, ý của ta... Là rời khỏi khu vực Thương Châu, đi tới Đại Xuyên xem thử.



Bạn cần đăng nhập để bình luận