Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 711 - Bệnh nhân tâm thần (2)



Chương 711 - Bệnh nhân tâm thần (2)




Từ Lạc nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ có Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Thủ tương đối thích hợp giết người cướp của.
Thứ này nhanh, đúng chỗ, hung ác, lực lớn vô cùng, bạo lực lại hung tàn, một chưởng đánh xuống như Thiên Ma trấn thế.
Một chưởng đánh không chết, vậy thì hai chưởng, hai chưởng đánh không chết vậy thì ba chưởng... Mười chưởng, một trăm chưởng, cho đến khi giết chết đối thủ.
Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Thủ và Thiên Ma Truy Ảnh Quỷ Thần Bộ thuộc về pháp môn bẩm sinh của Thiên Ma Pháp Thân. Theo Âm Nha nói, đây là hai tay hai chân của Thiên Ma.
Hai bộ Thiên Ma pháp môn này có một đặc điểm chung.
Thiên Ma Truy Ảnh Quỷ Thần Bộ, càng chạy càng nhanh, quỷ ảnh đi càng nhanh.
Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Thủ, uy lực có thể chồng chất lên một tầng, càng đánh uy lực càng lớn.
Cái gì là đại uy vô lượng, là đây!
Mở hai tay, mười ngón xòe ra.
Từ Lạc nhìn nhìn, lẩm bẩm nói:
- Không thể ngừng tế luyện! Sau đó luyện thêm hai tay.
Ma đạo có một ưu điểm, tu hành pháp môn không có hạn mức cao nhất.
Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, cần tế luyệnngày qua ngày, năm qua năm.
Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Thủ cũng không ngoại lệ, cần âm hồn đếm mãi không hết để tế luyện khiếu huyệt hai tay.
...
...
- Ngôi mộ này hơi nghèo...
Du tẩu trong mộ lớn, Từ Lạc nhìn thấy khắp nơi đều là phế tích hỗn độn, hoặc là những bức thần tượng không thể nhìn rõ, ngoài ra không còn gì khác.
- Xem ra ngôi mộ này đã bị người ta trộm mất...
Từ Lạc nhàm chán nhặt một số thần ngọc vỡ vụn trong phế tích.
Tuy muỗi nhỏ, nhưng dầu gì muỗi cũng là thịt.
Dù sao cũng đến rồi, hắn cũng phải mò những thứ khác trở về.
Đây là ưu điểm của hắn.
Trước nay chưa từng kén ăn.
Vừa có thể dùng để giết người cướp của, cũng có thể nhặt chút rác trong phế tích, chủ yếu là tặc không đi tay không.
- A?
Dần dần, Từ Lạc phát hiện một chuyện kỳ quái, dường như ngày càng mãnh liệt hơn, thân thể của hắn đã cảm giác lạnh lẽo.
Thần sát như bóng ma, càng giống như một loại lửa tinh thần không thể nhìn thấy.
Bất cứ lúc nào cũng thiêu cháy Âm Thần.
- Đây là tình huống gì?
Từ Lạc đi xuyên qua hành lang, càng đi thần sát càng mãnh liệt, Âm Thần cũng bắt đầu có chút không thích ứng. Tâm thần càng cảm thấy bị chèn ép, ngay cả tinh thần cũng trở nên ngột ngạt.
Hành lang này thật sự quá dài, không biết có phải vì thần sát càng mãnh liệt hay không, mà nơi nơi đều cho người ta cảm giác âm u tà khí.
- Cái quỷ gì?
Cuối hành lang dường như có chút tia sáng nào đó chợt lóe lên.
Tận cùng của ngôi mộ.
Trong mộ thất tràn ngập thần sát, bên trong còn có một người đang đứng.
Là một nữ tử.
Một nữ tử mặc quần áo đỏ thẫm, chân mang giày cao gót đỏ sậm, nàng luôn mỉm cười, là một nữ tử dung mạo xinh đẹp.
Là nàng.
Sở Kiều Hồng.
Nàng đứng giữa mộ thất, bấm ngón tay, diễn hóa từng đường thần văn.
- A?
Có lẽ là không nghĩ tới sẽ có người tìm được nơi này, Sở Kiều Hồng hơi ngạc nhiên quay người, cau mày, chớp đôi mắt, kỳ quái nhìn chằm chằm Từ Lạc.
- Sao ngươi lại tìm được nơi này?
Từ Lạc quan sát mộ thất, mờ mịt trả lời:
- Không biết, ta lạc đường.
- Ha ha.
Sở Kiều Hồng không ngừng tay, vẫn đang vận chuyển thần phù, diễn hóa thần văn, thần văn rơi xuống đất, đan thành tượng. Nàng rất hứng thú quan sát Từ Lạc, kẻ này mặc áo bào đen bao bọc toàn thân, chỉ lộ ra gương mặt đầy mụn.
- Ngươi là ai?
- Ma Tử.
Từ Lạc thành thật trả lời:
- Mọi người đều gọi ta là Ma Tử.
- Ma Tử? Ha ha, ngược lại người cũng như tên.
Sở Kiều Hồng hỏi:
- Ngươi ở đâu?
- Mạo hiểm đoàn.
- Mạo hiểm đoàn nào?
- Tinh Diệu.
- Tinh Diệu?
Sở Mạnh nở nụ cười mà không phải cười:
- Tinh Diệu đám cá mặn kia, ta xem như quen thuộc. Nhưng ta... Vì sao chưa từng gặp qua ngươi.
Giọng điệu này... Thật không nhỏ.
Tinh Diệu mạo hiểm đoàn vô cùng nổi danh, vậy mà trở thành cá mặn trong mắt nàng.
Trong lúc nhất thời, Từ Lạc không phân biệt được rõ ràng Sở Kiều Hồng này thật sự quen Tinh Diệu mạo hiểm đoàn hay đang gạt mình.
Suy nghĩ một chút, hắn ta cười nói:
- Hồng tỷ, ta chỉ là một tiểu nhân vật trong nhóm, đương nhiên ngươi sẽ không chú ý tới ta.
- Tiểu nhân vật? Ngươi nhìn rất khiêm tốn, ở trong mộ thần sát mãnh liệt như vậy, nếu không có tu vi Hiển Thánh, Âm Thần hoàn toàn không chịu nổi. Nhất là tòa mộ thất này, cho dù là mấy con cá mặn của Tinh Diệu kia, sợ rằng cũng không dám mạo hiểm tiến vào.
Sở Kiều Hồng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Từ Lạc:
- Mà ngươi, vậy mà còn tự xưng là tiểu nhân vật trong Tinh Diệu? Ngươi đang nhục nhã chỉ số thông minh của ta sao? Tiểu Ma Tử!
Được.
Từ Lạc vốn định tùy tiện lừa gạt một chút. Hiện tại xem ra, chỉ số thông minh của nữ nhân này rất cao, không dễ lừa gạt.
- Được rồi, không hổ là Hồng tỷ tiếng tăm lừng lẫy. Quả nhiên cái gì cũng không thể giấu giếm. Thật ra ta là tán tu ở Tây bắc. Lần này ta được lão Tinh Cương của Cáp Mô lĩnh mời, cùng nhau tới xem náo nhiệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận